Cuộc hôn nhân của tôi gặp nhiều sóng gió vì ngay từ đầu mẹ chồng đã không thích tôi. Ngày ấy, mẹ chồng nói, tôi không hợp tuổi với gia đình bà. Vì vậy, nếu tôi và chồng cố tình lấy nhau, chúng tôi sẽ không hạnh phúc, thường xuyên xung khắc, lục đục, nặng hơn là vợ chồng không có con hoặc một trong hai sẽ đoản mệnh mà mất sớm.
Thậm chí ngay cả khi biết tôi có bầu trước khi cưới, mẹ chồng vẫn khăng khăng yêu cầu tôi phải bỏ đứa bé và một mực ngăn cản không cho chúng tôi đến với nhau. Mãi đến khi chồng tôi dọa sẽ bỏ nhà, đưa mẹ con tôi đến nơi khác sinh sống, lúc ấy, mẹ chồng mới chịu chấp nhận cho chúng tôi tổ chức đám cưới.
Sau khi chính thức về làm dâu, mẹ chồng luôn thể hiện ghét tôi ra mặt. Mọi việc trong nhà không suôn sẻ, bà đều đổ lỗi cho tôi. Ngay cả việc bà đi làm đồng không may vấp ngã chảy máu, mẹ chồng cũng cho rằng là do tôi đem xui xẻo đến gia đình bà nên mới điềm ra như vậy.
Con dâu sốc trước quy chụp của mẹ chồng dành cho mình. Ảnh minh họa.
Tôi bầu, mẹ chồng không hỏi han xem em bé trong bụng tôi có khỏe không. Điều bà quan tâm đó là tôi bầu con trai hay con gái và dự kiến sinh khi nào. Hỏi ra mới biết, bà còn định sắp xếp cả ngày, giờ sinh cho tôi để tránh xung khắc với ông bà, bố mẹ. Có như vậy, gia đình mới được yên ấm.
Dĩ nhiên, cả tôi và chồng đều không đồng ý với dự định của mẹ chồng. Vì không đạt được mục đích, bà quay sang chì chiết tôi thậm tệ. Đến cả bố chồng tôi vì thấy vợ quá đáng với con dâu cũng phải đứng ra nói đỡ cho tôi. Tuy nhiên, mẹ chồng không chịu hiểu vấn đề còn cho rằng tôi nham hiểm, lôi kéo được hết mọi người theo phe mình khiến bà bị cô lập.
Chính suy nghĩ đó làm bà càng quá đáng với tôi hơn. Quãng thời gian đó, tôi cảm tưởng mình sắp bị trầm cảm vì ngày nào cũng phải nghe mắng nhiếc, soi mói đủ đường từ mẹ chồng.
Đỉnh điểm, ngày tôi chuyển dạ sinh con, mẹ chồng ra sức ngăn cản, không muốn cho tôi đi vì nói đó là ngày xấu. Bà nói, cứ đưa tôi đến trạm y tế khám trước, chưa đẻ lại về cho gần.
Nhưng trước tình thế cấp bách, chồng tôi bất chấp lời mẹ, đưa tôi thẳng đến bệnh viện huyện. Lần ấy bác sĩ nói con tôi bị dây rốn quấn cổ, may mắn đến viện kịp thời nên được xử lý. Nếu không, rất nguy hiểm cho em bé trong bụng.
Cứ nghĩ "vượt cạn" thành công, em bé sinh ra khỏe mạnh, mẹ chồng sẽ mừng. Nào ngờ, bà vẫn cho rằng con tôi sinh vào ngày xấu, là điều không tốt. Đó cũng là lý do những ngày ở cữ sau đó, mẹ con tôi phải sống trong cảnh hương khói nghi ngút trong nhà. Mẹ chồng nói, phải làm vậy để xua đuổi tà khí, tránh những điều đen đủi có thể ập đến.
Lúc con tôi tròn 8 tháng, bố chồng tôi phát hiện mắc ung thư phổi giai đoạn cuối. Dù cả nhà đã dốc hết tiền của, vay mượn thêm để chạy chữa nhưng vì bệnh nặng, ông chỉ duy trì được vài tháng và qua đời trong sự đau buồn của mọi người trong nhà.
Riêng mẹ chồng tôi không chịu chấp nhận sự thật chồng mất vì bệnh tật. Bà đổ lỗi cho mẹ con tôi là "sao chổi" trong nhà nên gia đình bà mới xảy ra tang tóc. Hết mắng chửi con dâu, mẹ chồng quay sang trách móc con trai không nghe lời, cố tình rước họa về nhà để bà phải rơi vào cảnh góa bụa, nhà mất đi người trụ cột sớm.
Trong cơn thịnh nộ, mẹ chồng ném hết quần áo của mẹ con tôi ra khỏi nhà. Con trai tôi hoảng quá khóc thét liền bị bà nội quát đuổi đi cho khuất mắt.
Quả thực, suốt 2 năm qua, tôi cũng quá mệt mỏi khi phải sống chung với mẹ chồng mê tín. Nếu không vì chồng luôn động viên, tôi cũng không trụ nổi được đến hiện tại.
Nhưng lần này, mọi việc đã quá sức chịu đựng của tôi. Con tôi cũng là cháu nội, là máu mủ ruột thịt với mẹ chồng, vậy mà bà cũng coi không ra gì. Vậy tôi còn lý do gì để tiếp tục chung sống với một người tuyệt tình như vậy thêm nữa.
Có lẽ, tránh xa khỏi mẹ chồng chính là sự giải thoát tốt nhất của tôi lúc này. Chỉ có điều, làm vậy sẽ đẩy chồng tôi bị kẹt giữa một bên là mẹ, một bên là vợ con. Tôi nên làm thế nào trong tình cảnh này đây?
Theo Gia Đình & Xã Hội