Có những ngày cuộc sống như một guồng quay mệt mỏi, những bộn bề công việc, những áp lực vô hình và cả những lo toan không tên khiến em thấy chênh vênh.
Xứ người rực rỡ ánh đèn nhưng đôi khi lại quá tĩnh lặng trong lòng, những con đường đông đúc mà sao vẫn cảm thấy cô đơn. Em cứ ngỡ mình đã mạnh mẽ, đã quen với những xô bồ, nhưng hóa ra em vẫn cần một chốn để nương náu, để được vỗ về sau những ngày giông bão. Đó chính là nhà, là nơi có ba mẹ, có miền quê bình yên mà em đã từng thuộc về.

Em à, dù đi xa đến đâu, dù thành công hay thất bại, dù vui vẻ hay muộn phiền, chúng ta vẫn luôn có một nơi để trở về. Ngôi nhà nhỏ bên gốc bàng già, cánh đồng lúa trải dài theo những con đường đất đỏ, hàng cau trước sân đung đưa theo gió…
Tất cả vẫn ở đó, chờ em về. Ở đó có ba mẹ, những người chẳng bao giờ hỏi con đã làm được gì, con kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ cần biết con có khỏe mạnh, có ăn uống đủ đầy, có được ngủ một giấc ngon hay không.
Nếu một ngày nào đó em thấy lòng chùng xuống, nếu cảm thấy kiệt sức giữa những lo toan, đừng cố gắng gượng ép mình quá lâu. Hãy cho bản thân một khoảng lặng, một chốn dừng chân. Hãy trở về nhà, để thấy mình vẫn được yêu thương vô điều kiện, để những muộn phiền có thể tan ra trong làn gió đồng nội, trong tiếng mẹ cười, trong ánh mắt hiền từ của bố.
Em đừng sợ nếu cảm thấy mình yếu đuối, vì ai cũng có lúc như vậy. Em chỉ cần nhớ rằng, dù ngoài kia có bao nhiêu sóng gió, ba mẹ vẫn luôn ở đây, dang rộng vòng tay chờ em trở về. Miền quê vẫn chờ em, như ngày em rời đi, như ngày em còn bé, vô tư chạy nhảy dưới bóng chiều tà. Nhà vẫn ở đây, bình yên và vững chãi, chỉ cần em muốn về.
Những ký ức tuổi thơ, những ngày tháng tươi đẹp nơi quê nhà không chỉ là một phần quá khứ mà còn là điểm tựa tinh thần cho em sau này. Ngày bé, em từng chạy nhảy khắp cánh đồng, nô đùa bên bờ sông, từng háo hức mỗi khi Tết đến, được ba mẹ mua cho quần áo mới, được cùng bạn bè rủ nhau đi hái quả chín trong vườn.
Những kỷ niệm ấy vẫn còn nguyên vẹn, vẫn vẹn nguyên như ngày nào, chỉ chờ em về để nhớ lại, để tìm thấy chính mình giữa những bộn bề cuộc sống.
Ở quê, mỗi sáng thức dậy, em có thể hít hà mùi hương của đất trời, của cây cỏ sau cơn mưa đêm. Mẹ sẽ dậy sớm nấu cho con một bát cháo nóng, ba sẽ chuẩn bị chiếc xe cũ, chở con đi một vòng quanh làng như những ngày con còn nhỏ. Không cần điện thoại, không cần mạng xã hội, chỉ có những câu chuyện cười vang của mẹ, những lời dặn dò ân cần của ba. Cuộc sống giản dị nhưng bình yên đến lạ.
Những tháng ngày ở thành phố, ở xứ người, em đã quá quen với sự vội vã, với những lịch trình dày đặc, với những buổi tối làm việc muộn. Nhưng em có còn nhớ cảm giác khi chỉ cần ngồi trên thềm nhà, nhìn trời xanh thăm thẳm, nghe tiếng chim hót và tận hưởng sự yên bình của thiên nhiên?
Ở quê, mọi thứ đều chậm rãi, đủ để em cảm nhận từng khoảnh khắc trọn vẹn. Không cần phải lo nghĩ về công việc ngày mai, không cần phải đắn đo về tương lai xa vời, chỉ cần tận hưởng giây phút hiện tại.
Ba mẹ không mong em phải thật thành đạt, phải thật giàu có, chỉ mong em luôn vui vẻ, bình an. Ba mẹ không quan trọng em có đi xa bao nhiêu, miễn là em nhớ đường về. Đối với ba mẹ, niềm vui lớn nhất không phải là những món quà đắt tiền, mà là khoảnh khắc em bước qua cánh cổng, gọi một tiếng "Mẹ ơi, con về rồi!". Đó là lúc nhà thực sự đầy đủ, là lúc hạnh phúc đơn sơ mà ấm áp nhất.