Tôi từng rất giận chồng và gia đình anh đã không thấu hiểu hay thông cảm, cứ bắt ne bắt nét mình, không ngờ đến một ngày đã nhìn lại bản thân sau khi xảy ra biến cố.
Mâu thuẫn nghiêm trọng xảy ra sau lần mẹ chồng bảo tôi nấu canh cua. Tôi chưa bao giờ làm món này, ấy vậy mà mẹ mua cua về bắt tôi nấu canh, còn bà bận tiếp khách. Đến lúc dọn mâm, chồng tôi phát hiện trong canh toàn sạn, không thể nuốt nổi, bèn hỏi tôi chế biến cua thế nào. Tôi thật thà nói là “con xay cua và cho vào nấu”.
Vừa nghe xong, mẹ chồng đã vội mang bát canh mà tôi hì hục làm cả buổi xuống bếp đổ đi, rồi mời khách ăn những món khác. Đến khi khách về, dù đã khuya, tôi mệt muốn chết, mẹ chồng vẫn bắt tôi ra ngồi nghe bà hướng dẫn cách làm canh cua, rằng phải lọc lấy nước và bỏ bã. Chưa hết, bà còn nói sang cả món canh ngao, dặn luộc xong phải giữ lại phần nước, không được bỏ, rồi rau đay đắt tiền, phải ăn cả ngọn, không được bỏ phí…
Tôi đi làm cả ngày đã quá mệt, thậm chí còn chưa kịp thay bộ đồ công sở, vậy mà bà cứ nói mãi, dặn đi dặn lại rằng phải nhớ để lần sau không lặp lại sai lầm. Thấy bà không có dấu hiệu dừng, tôi phải cắt ngang, nói thẳng rằng mình rất bận, vừa đi làm vừa chăm con, không có thời gian làm những món ăn mất thời gian đó. Không ngờ chồng tôi đã chẳng đứng ra bênh vực vợ mà còn mắng tôi bảo thủ, vừa lười vừa vụng, không biết làm gì, mẹ đã bảo cho còn không biết nghe…
Vợ chồng tôi cãi nhau dữ dội. Tức quá, tôi bế con và kéo vali định bỏ đi. Chồng dứt khoát không cho mang con theo nên tôi về nhà ngoại tá túc. Bố mẹ cứ một hai bắt tôi về lại nhà chồng, xin lỗi mọi người; tôi không chịu liền bị đuổi khỏi nhà, đành phải thuê phòng trọ ở.
Buổi tối rảnh rỗi, không vướng bận chồng con, tôi như được quay về thời con gái nên rủ bạn bè tụ tập, cà phê, ăn uống.
Tuần vừa rồi, tôi xin nghỉ phép đi du lịch với nhóm bạn, không may bị xe tông, gãy xương chậu. Sau khi xuất viện, tôi về nhà bố mẹ đẻ an dưỡng.
Ngày hôm qua, tôi đang nằm trong phòng thì em dâu nói cả nhà chồng đến thăm, gồm chồng và con tôi, bố mẹ và anh chị chồng. Bỗng nhiên tôi hoảng hốt. Tôi bảo em dâu khóa cửa phòng lại, không muốn gặp họ, sợ để họ nhìn thấy sự chật vật của mình sau khi bỏ đi.
Thế nhưng em dâu không chịu nghe mà nhiệt tình mời mọi người vào phòng thăm tôi, khiến tôi chỉ muốn độn thổ. Mẹ chồng bật khóc khi thấy tôi phải nằm một chỗ; còn bố chồng đưa cho tôi chiếc phong bì dày cộm nói là cho để dưỡng bệnh. Chồng và con đều muốn tôi trở về nhà.
Đến lúc này, tôi thật sự hối hận về cách cư xử của mình trước đây, càng thấy xấu hổ, không phải vì sự chật vật của mình bị mọi người nhìn thấy, mà vì nhận ra mình đã sai, đã trẻ con và vô lý biết bao. Vì xấu hổ nên tôi từ chối, nói đợi khi nào lành lặn mới quay về. Mẹ chồng liền bảo cứ về, bà sẽ chăm sóc, tôi không phải nghĩ ngợi nhiều. Bố chồng, rồi anh chị chồng cũng động viên tôi, nói cả nhà sẽ luôn giúp đỡ, tôi không phải ngại.
Tôi bật khóc tại chỗ và xin lỗi cả gia đình, nhưng vẫn không dám nghe lời. Tôi đã bỏ chồng con ở nhà đi chơi với bạn bè, bây giờ mà quay về để mẹ chồng chăm sóc thì còn mặt mũi nào nữa. Nhưng cả nhà tha thiết và chân thành quá, tôi nên làm thế nào đây?