57 tuổi, lương 20 triệu đồng/tháng, con trai muốn tôi nghỉ việc để chăm cháu, tôi nói thẳng: Con ai người nấy chăm, tự giác lên!

Ngẫm nghĩ - Ngày đăng : 09:35, 11/05/2024

Trong 3 năm ở nhà con trai chăm sóc cháu nội đầu tiên, bà Chương rất buồn lòng về hành động của con trai, con dâu. Khi cháu nội đi học mẫu giáo, bà quyết định rời khỏi nhà con trai và đi làm bảo mẫu.

Một ngày, con trai gọi điện muốn bà phải đến chăm cháu thứ hai, lời nói của con trai khiến bà thật sự thất vọng.

Câu chuyện đăng tải trên diễn đàn Toutiao (MXH của Trung Quốc) gây chú ý khi chia sẻ câu chuyện của bà Chương:

***

Sau khi về hưu, nhiều người cao tuổi vẫn chưa thể yên tâm hưởng thụ tuổi già vì vẫn phải làm việc hay phụ giúp chăm sóc cháu. Là cha mẹ, không có cách nào từ chối những yêu cầu của con cái, việc có thể chia sẻ gánh nặng cho con cái cũng là một điều hạnh phúc. Vì lý do này, họ làm việc chăm chỉ để giúp đỡ con cái, chỉ cần con cái họ có thể sống tốt, họ sẽ hài lòng.

Tôi họ Chương, 57 tuổi. Hiện tại, tôi làm bảo mẫu với mức lương hàng tháng là 5.600 NDT (khoảng 20 triệu đồng). Chủ nhà đối với tôi rất tốt, tôi cũng rất hài lòng với công việc này. Nhưng cách đây một thời gian, con trai của tôi đã muốn tôi nghỉ việc để về giúp chăm cháu. Dù con trai nói thế nào, tôi cũng không thay đổi quyết định. Tôi làm như vậy là đều có lý do.

Trước 50 tuổi, tôi sống ở nông thôn và kiếm sống bằng nghề nông. Tôi là một người chăm chỉ, là một nông dân, tôi có thể kiếm tiền dựa trên khả năng của bản thân, tuy số tiền không nhiều nhưng cũng đủ sống qua bao năm vất vả.

Khi còn trẻ, tôi đã quen với cuộc sống ổn định ở nông thôn và chưa bao giờ nghĩ đến việc lên thành phố tìm việc làm. Ở nông thôn không phải lo lắng lo cơm ăn áo mặc. Nhưng sau đó, con trai tôi tha thiết muốn tôi giúp chăm sóc cháu và tôi đồng ý.

Con trai và con dâu của tôi muốn thứ gì đó ở tôi, vì vậy họ có thái độ tốt với tôi. Nhưng những gì hai người họ làm khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Từ khi về nhà con trai, cuộc sống của tôi thay đổi hẳn. Cuộc sống của tôi còn vất vả hơn cả việc làm ruộng ở quê.

Ban đầu, trước khi tôi đến đó, con dâu tôi đã thuê một bảo mẫu. Ngay khi tôi đến, chúng đã sa thải người bảo mẫu ngay lập tức và việc chăm sóc cháu trở thành trách nhiệm duy nhất của tôi. Con dâu nói rằng với tư cách là một người bà, tôi phải có trách nhiệm chăm sóc đứa trẻ. Con trai tôi cũng nói đi làm về mệt quá, nếu về nhà phải chăm con thì ngày hôm sau sẽ không còn sức để làm việc.

Thấy chúng nói vậy, tôi không thể nói không mà chỉ có thể im lặng chấp nhận. Khi về đến nhà, chúng chơi điện thoại di động và giao đứa trẻ cho tôi. Tôi thực sự rất mệt mỏi khi một mình chăm sóc đứa trẻ. Tôi nhớ rằng, tôi mỗi đêm phải thức dậy nhiều lần, cháu cần uống sữa nên tôi phải pha sữa. Làm sao tôi có thể nghỉ ngơi tốt trong hoàn cảnh này? Sau này, tôi hình thành thói quen, ngay khi cháu đi ngủ, tôi sẽ ngay lập tức ngủ, nếu không tôi sẽ thực sự thiếu sức lực.

Ngoài việc chăm sóc cháu, tôi còn phải làm việc nhà. Con trai và con dâu tôi không bao giờ làm việc nhà. Khi muốn ăn trái cây thì các con phải đợi tôi rửa và gọt thành đĩa rồi mới ăn. Mỗi khi tôi tỏ ra không hài lòng, con dâu tôi sẽ nói những điều khó chịu.

Chúng hiếm khi cho tôi chi phí sinh hoạt và không trả tiền các chi phí mà tôi phải chi ra. Tôi có cảm giác tháng nào mình cũng “tiêu tiền như nước”. Thay vì nghĩ rằng tôi đang phải bỏ ra nhiều tiền chi tiêu hàng ngày cho cuộc sống của chúng, các con lại nghĩ tôi kén chọn nên tiêu nhiều tiền, mua nhiều thứ.

Tôi đã chọn cách chịu đựng điều đó vì cháu trai tôi. Sau khi cháu tôi đi học mẫu giáo, tôi không muốn tiếp tục sống ở đó. Con trai và con dâu tôi tuy có chút không hài lòng nhưng có lẽ họ cảm thấy đứa trẻ đã lớn hơn, không còn cần đến tôi nhiều nữa nên cũng không giữ tôi ở lại.

Tôi đã sống ở thành phố được 3 năm và tâm lý của tôi đã thay đổi từ lâu. Tôi từng thích cuộc sống nông thôn vô tư, nhưng bây giờ tôi muốn ở lại thành phố để kiếm chút tiền cho cuộc sống sau này.

Nhưng tôi đã ở độ tuổi ngoài 50 và những người khác ở độ tuổi của tôi đã nghỉ hưu. Sau này, một người chị tôi gặp đã gợi ý cho tôi rằng tôi nên làm bảo mẫu. Tôi thích sạch sẽ và làm việc nhà nên chắc chắn tôi có thể làm tốt công việc này. Đúng là tôi vừa phải chăm cháu, vừa làm việc nhà ở nhà con trai. Dù có rất nhiều việc nhưng tôi vẫn có thể sắp xếp ổn thỏa. Điều này cũng cho thấy tôi có khả năng làm bảo mẫu.

Chủ nhà đầu tiên của tôi thuê tổng cộng 2 bảo mẫu. Một người chịu trách nhiệm làm việc nhà, còn tôi sẽ giúp họ chăm con. Mức lương và phúc lợi khá tốt nhưng yêu cầu của họ quá khắt khe khiến tôi không thể tiếp tục làm việc. Sau trải nghiệm này, tôi không muốn tìm việc chăm trẻ nữa. Sau đó, tôi đổi công việc của mình mấy lần và phải đến khi gặp người chủ thứ tư, tôi mới ổn định được công việc.

Chủ nhà thứ tư là một cặp vợ chồng già, tôi làm việc nhà cho họ và mức lương không cao lắm, 5.600 NDT (khoảng 20 triệu đồng) mỗi tháng. Nhưng tôi rất hài lòng vì hai ông bà có học thức và rất lịch sự, tôn trọng bảo mẫu. Tôi đã làm việc ở nhà họ lâu như vậy và họ chưa bao giờ làm khó tôi. Thay vào đó, họ coi tôi như một thành viên của gia đình.

Dù là Tết hay ngày lễ, họ cũng không bao giờ quên chuẩn bị quà lì xì cho tôi. Hai ông bà nói với tôi rằng chỉ cần tôi có sức khỏe và làm tốt công việc thì họ sẵn sàng cho tôi làm việc ở nhà họ. Tôi cũng trân trọng công việc này và cố gắng làm tốt.


Về phần con trai tôi, tôi không tiếp xúc nhiều, cũng không chia sẻ về chuyện tôi đang làm bảo mẫu. Con trai tôi cũng không mấy quan tâm đến tôi. Nó luôn nghĩ tôi đã về quê từ lâu và không hề biết rằng tôi vẫn đang làm việc ở thành phố.

Cuối tháng trước, con trai tôi gọi điện cho tôi và nói rằng nó sẽ về quê đón tôi. Tôi hỏi có chuyện gì thì con trai nói với tôi rằng, con dâu tôi đang mang thai em bé thứ hai, lần trước tôi đã chăm sóc rất tốt, lần này con muốn tôi tiếp tục giúp đỡ.

Nghe con trai nói vậy, tôi trả lời : “Mẹ đang đi làm bảo mẫu. Mẹ không thể nghỉ phép lâu như vậy được. Tốt nhất con nên tự mình lo liệu việc chăm sóc bọn trẻ".

Người con trai nghe xong liền lo lắng nói : “Mẹ ơi, mẹ thà làm bảo mẫu chăm sóc những người ngoài không liên quan còn hơn chăm sóc chính cháu ruột của mình? Mẹ có phải là bà nội không? Con không quan tâm, mẹ xin nghỉ càng sớm càng tốt, tuần sau con đến đón mẹ, từ nay về sau mẹ sẽ ở nhà chúng con”.

Những lời nói ích kỷ của con trai tôi hoàn toàn khiến tôi cảm thấy quá thất vọng. Tôi thực sự rất buồn, chồng tôi đã qua đời sớm, với tư cách là một người phụ nữ, tôi đã không dễ dàng nuôi con trong những năm qua, một mình gánh chịu mọi vất vả. Vốn tưởng rằng lớn lên con trai sẽ có thể là nơi nương tựa, nhưng khi cưới vợ, con trai đã quên đi việc quan tâm tôi.

Trong suốt 3 năm tôi chăm sóc cháu ở nhà con trai, con cũng không quan tâm đến tôi. Tôi giúp được 3 năm rồi, tôi đã làm hết sức mình. Tôi tuyệt đối không thể xin nghỉ việc và quay lại chăm sóc cháu lúc này.

57 tuổi, lương 20 triệu đồng/tháng, con trai muốn tôi nghỉ việc để chăm cháu, tôi nói thẳng: Con ai người nấy chăm, tự giác lên!-1
Ảnh minh họa.

Tôi từ chối và nói: “Tôi là bà nội của đứa trẻ thì sao? Anh, chị là cha, mẹ của đứa trẻ, việc chăm sóc con cái là trách nhiệm của anh, chị. Anh, chị không thể trách tôi như vậy được. Ai sinh con, người ấy cần có trách nhiệm chăm sóc đứa trẻ”.

Trước đây, tôi luôn nghe theo lời con trai nói và hiếm khi từ chối. Lần này không ngờ tôi lại từ chối mạnh mẽ như vậy, có lẽ vì thái độ của tôi khiến con trai rất không vui.

Con trai nói: “Mẹ ơi, mẹ cũng chỉ là một đứa con trai như con, về già về già sẽ phải dựa vào con. Nếu bây giờ con gặp khó khăn mà không giúp đỡ thì sau này cũng đừng nhờ con giúp đỡ”.

Bây giờ tôi vẫn khỏe mạnh, con trai còn ăn nói với tôi như vậy. Liệu một ngày nào đó tôi không thể tự chăm sóc bản thân mình nữa thì nó có còn hiếu thảo với tôi không? Dù sao thì tôi cũng không kỳ vọng quá nhiều.

Hiện tại sức khỏe của tôi tương đối tốt. Ông bà chủ nhà của tôi rất tử tế với tôi. Tôi phải kiếm nhiều tiền hơn trong khi tôi vẫn còn khỏe. Khi tôi không thể tự chăm sóc mình, tôi sẽ vào viện dưỡng lão, không trông cậy vào con trai.

Theo: Toutiao

Theo Đời sống pháp luật