Thấy tôi khóc trong phòng ngủ, chồng lo lắng sợ hãi tới trắng bệch cả mặt
Ngẫm nghĩ - Ngày đăng : 15:52, 23/02/2024
Tôi và anh đã gắn bó với nhau từ những ngày còn trẻ. Cuộc sống của chúng tôi đầy ắp tiếng cười và những ước mơ chung. Nhưng từ khi anh mắc phải căn bệnh tâm lý, mọi thứ đã thay đổi.
Anh luôn tự trách mình về mọi điều không vui xảy ra trong nhà, dù đó chỉ là những việc nhỏ nhất. Có lần, tôi vô tình gạt tay làm vỡ chiếc cốc yêu thích của mình. Tiếng "choang" vang lên, anh bước nhanh vào phòng, ánh mắt đầy lo sợ. Anh ôm lấy tôi và xin lỗi, dù đó chỉ là một việc rất nhỏ, anh vẫn nghĩ rằng đó là lỗi của mình bởi chính anh là người đặt chiếc cốc lên bàn vào buổi tối hôm trước.
Một lần khác, khi con trai 8 tuổi của chúng tôi bị ngã rất đau do sàn nhà trơn ướt, con khóc, tôi thì xót con nên mặt mày chau lại buồn bã, thế là chồng tôi lững thững đi đến ôm con và tôi rồi xin lỗi. Anh tự trách mình rằng biết sàn nhà bị đổ mồ hôi mà không lau, không nhắc nhở con, không bảo vệ tốt cho con. Tôi nói đó không phải lỗi của anh, tình huống này con là người phải chịu trách nhiệm vì sự bất cẩn của mình. Nhưng chồng tôi vẫn rất buồn, thậm chí rớm nước mắt nhận hết lỗi về mình.
Tôi nhận ra mức độ nghiêm trọng của bệnh tâm lý mà anh đang mắc phải. (Ảnh minh họa)
Mấy hôm trước, tôi không hoàn thành một dự án được sếp giao cho nên bị trừ lương, việc này khiến tôi rất buồn. Trở về nhà, tôi ngồi lì trong phòng ngủ và buồn đến mức bật khóc. Chồng tôi bước vào, thấy tôi khóc liền đứng bất động với gương mặt trắng bệch. Anh nghĩ rằng mình đã làm điều gì đó sai trái, khiến tôi phải khóc như vậy. Anh quỳ xuống, nắm lấy tay tôi và thề sẽ trở thành người chồng tốt hơn, nếu anh có lỗi gì thì hãy tha thứ cho anh chứ đừng bỏ rơi anh.
Những tình huống như thế khiến tôi nhận ra mức độ nghiêm trọng của bệnh tâm lý mà anh đang mắc phải. Tình yêu dành cho anh không hề giảm sút, tôi cần phải làm gì đó để giúp anh. Nhưng cứ mỗi lần nói tới việc đi bệnh viện, đi khám, đi bác sĩ là chồng tôi lại phản đối, thậm chí anh còn đóng cửa nhốt mình trong phòng và giận tôi. Anh bảo: "Ý em là anh mắc bệnh tâm thần hả? Em cảm thấy sống với anh không an toàn à?". Phản ứng của anh khiến tôi không biết phải làm gì bây giờ nữa? Có cách gì để chồng tôi bớt suy nghĩ, bớt vơ hết mọi việc về mình không?
Theo Phunumoi