Sau 6 năm kết hôn, tôi hối hận vì ngày đó đã quá mê muội để giờ không dám bỏ chồng
Ngẫm nghĩ - Ngày đăng : 22:37, 18/01/2024
Chồng tôi hơn tôi 2 tuổi nhưng anh là người không có chí tiến thủ. Khi yêu, tôi cứ nghĩ 1 người biết hài lòng với cuộc sống như anh thì sẽ luôn là bến đỗ bình yên cho tôi, vì anh sẽ có nhiều thời gian quan tâm tới gia đình, vợ con hơn những người đàn ông đam mê sự nghiệp.
Bố mẹ tôi từng nói với tôi rằng qua những lần nói chuyện với anh, bố nhận ra anh là người đàn ông lười biếng, ỷ lại, nếu tôi lấy anh thì sau này sẽ phải gánh vác gia đình. Mẹ cũng bảo rằng lương anh thấp quá, nếu anh không chuyển công ty, không thay đổi bản thân, đặt tâm vào sự nghiệp thì sau này kinh tế gia đình chúng tôi sẽ kém, sẽ phát sinh mâu thuẫn lớn.
Nhưng tôi đã cãi lời bố mẹ, vì yêu mà tôi mê muội không nhìn ra những điểm đó, càng không để lời bố mẹ vào tai.
Cưới về, thời gian đầu đúng là tốt đẹp. Chúng tôi đi làm chung xe, tan làm thì anh đón tôi đi ăn ngoài, thỉnh thoảng mua đồ về 2 vợ chồng cùng nấu. Mọi việc rất đơn giản và tràn đầy hạnh phúc. Tiền bạc kiếm được bao nhiêu thì ăn tiêu bấy nhiêu, không phải lo nghĩ. Nhưng cuộc sống luôn thay đổi, phải chạy theo nhu cầu phát sinh.
Giờ chúng tôi không phải chỉ lo cho bản thân nữa, mà còn con cái rồi bố mẹ 2 bên. Thế mà mức lương của chồng 6 năm qua không thay đổi, vẫn chỉ 8 triệu. Anh thậm chí còn không có khái niệm "làm thêm", "kiếm thêm". Với anh 8 triệu là đủ rồi. Trước khi có con thì anh tiêu 5 triệu, tiết kiệm 3 triệu. Hiện tại có 2 con thì anh tiêu 4 triệu, đưa vợ 4 triệu lo cho con cái, thiếu đâu thì vợ chịu.
Còn tôi từ nhân viên văn phòng bình thường cũng đã vươn lên làm quản lý cấp 3, quản lý cấp 2 và giờ là quản lý cấp 1, lương gấp 3 lần chồng.
Với mức lương đó, cộng thêm 4 triệu chồng đưa, tôi có thể lo cho cả gia đình. Nhưng tôi cảm thấy không cam lòng. Với số tiền lương của mình, lẽ ra tôi có thể thoải mái ăn tiêu, thỉnh thoảng mua sắm vài chiếc váy, đôi giày, túi xách mình yêu thích. Nhưng giờ tôi lại phải gồng gánh mọi chi tiêu trong gia đình, lo học phí của con cái, vì 4 triệu chồng đưa chỉ đủ tiền ăn tối mà thôi. Mỗi lần nói về vấn đề này, chúng tôi đều cãi nhau. Chồng bảo: "Chẳng phải trước kia em cũng biết tiền lương và con người của anh như thế, nhưng em vẫn yêu và chọn lấy anh đấy thôi. Người thay lòng đổi dạ là em chứ không phải anh".
Bỗng dưng tôi cảm thấy chán chồng, cảm thấy mình đã sai lầm khi lấy anh. Giá mà hồi đấy tôi kén chọn hơn 1 chút thì có phải tốt không?
Theo Phụ nữ mới