Món quà chưa tới 100 nghìn của chị dâu khiến cả nhà tôi nghẹn ngào

Ngẫm nghĩ - Ngày đăng : 17:27, 28/10/2023

Vào ngày sinh nhật, tôi đến tận nhà mời chị dâu tham dự. Hôm ấy, chị tặng tôi món quà trị giá chưa tới 100 nghìn nhưng rất đáng quý.

Anh trai tôi mất cách đây 4 năm. Ngày đó, chị dâu suy sụp, khóc lóc, đau khổ suốt một thời gian dài. Chị vẫn ở cùng với bố mẹ tôi, vẫn phụng dưỡng, chăm sóc ông bà chu đáo. Mà chị càng như thế, gia đình tôi lại càng áy náy hơn. Mẹ tôi bảo chị nên đi bước nữa bởi chị còn quá trẻ, không thể chôn vùi tuổi xuân vì một người đàn ông đã mất. Nhưng chị khẳng định cả đời chỉ yêu anh tôi và chỉ lấy anh tôi làm chồng.

Năm ngoái, chị dâu chuyển ra ngoài ở riêng trên mảnh đất bố mẹ tôi cho. Chị ấy vẫn thường xuyên về nhà chồng, dọn dẹp, nấu nướng, chăm sóc bố mẹ tôi những lúc ông bà đau bệnh. Hàng xóm láng giềng ai cũng khen nhà tôi may mắn khi có một người con dâu hiếu thảo.

Mối quan hệ giữa tôi và chị dâu khá tốt đẹp. Phần vì tính chị dâu hiền hậu, không bao giờ so đo, tính toán với em chồng. Phần vì tôi cũng thương cho hoàn cảnh của chị nên thường cho tiền để chị nuôi 2 con.

Hôm qua là ngày sinh nhật tôi. Vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn tổ chức tiệc tùng nhưng chồng khuyên tôi nên kỉ niệm tuổi 35 bằng một bữa tiệc gia đình ấm cúng. Tôi đã đến nhà mời chị dâu và các cháu đến dự tiệc cho vui. Biết hoàn cảnh chị khó khăn nên tôi dặn đi dặn lại là chị đừng mua quà cáp gì, tôi sẽ không nhận bất cứ thứ gì cả; chỉ cần mẹ con chị đến là đủ rồi.

Tối qua, chị dâu dẫn 2 con đến khá muộn. Chị tặng tôi món quà nhỏ, nếu tính về giá trị chắc chắn không cao, thậm chí còn chưa tới 100 nghìn đồng. Nhưng với tôi, món quà ấy là vô giá.

Đó là một tập album ảnh do chị tự lựa chọn từ lúc tôi còn bé đến khi trưởng thành, lấy chồng, sinh con. Trong tập ảnh đó có những tấm ảnh quý giá của tôi và anh trai. Chị dâu nói không biết nên tặng tôi món quà gì vì tôi chẳng thiếu thốn gì cả. Chị nghĩ mãi rồi mới lục lọi trong máy tính của chồng, tìm ra những tấm ảnh này và chọn lọc, gửi người in thành album để tôi làm kỉ niệm. Nhìn lại những tấm ảnh từ thời mình còn là học sinh đến lúc trưởng thành, rồi những tấm ảnh tôi và anh trai vui cười với nhau, nước mắt tôi cứ chực trào ra vì nghẹn ngào.

Bố mẹ tôi cũng tranh nhau xem album ảnh. Mẹ tôi thấy lại những hình ảnh của mình thời trẻ khi bế tôi trên tay, rồi những tấm ảnh của người con trai đã mất thì bật khóc. Chị dâu đã tặng gia đình tôi món quà vô giá, đáng trân quý quá.

Theo Phụ nữ Việt Nam