Biết tôi không thể sinh con, nhà chồng họp gia đình đưa ra đề nghị bất ngờ
Ngẫm nghĩ - Ngày đăng : 14:54, 11/09/2023
Tôi năm nay 31 tuổi, chồng tôi vừa tròn 32. Có lẽ tôi là cô gái may mắn vì sau khi cưới, được chồng và cả gia đình yêu thương. Nói về chồng, tôi chẳng có điểm gì để chê. Còn bố mẹ và anh chị chồng luôn đối đãi với tôi như con em của họ.
Thế nhưng, tôi lại không thể đáp lại tình yêu thương của mọi người một cách trọn vẹn, nhất là chồng tôi. Sau 4 năm kết hôn, chúng tôi vẫn chưa có con.
Năm đầu tiên, hai vợ chồng "kế hoạch" bằng thuốc tránh thai để tôi hoàn thành xong chương trình học cao học. Năm thứ hai, cả hai sẵn sàng có con nhưng chờ đợi mãi không có thai. Tôi đinh ninh rằng, đó là do tác dụng phụ của thuốc tránh thai nên yên tâm chờ đợi.
Rồi 3 năm, 4 năm trôi qua, hai vợ chồng mòn mỏi trông chờ tin vui nhưng chẳng thấy. Mẹ chồng tôi nói, con cái đến với mình khi đủ duyên, hãy cứ thuận theo tự nhiên, không cần căng thẳng.
Hai vợ chồng đưa nhau đi khám. Bác sĩ kết luận, tôi bị dị dạng tử cung, việc có thể mang thai là rất khó. Kết quả này khiến tôi tuyệt vọng như rơi xuống vực thẳm. Tôi luôn muốn làm mẹ và cảm nhận được cả nỗi khát khao đó của chồng tôi.
Tôi thực sự bối rối sau khi nghe đề nghị của mẹ chồng (Ảnh minh họa: Getty).
Trái ngược với vẻ đau khổ của tôi, chồng và bố mẹ chồng lại đón nhận tin này rất bình tĩnh. Chồng động viên tôi rằng sẽ tìm bác sĩ giỏi tham vấn xem có thể can thiệp được không.
Trường hợp tệ nhất là không thể có con cũng không sao cả. Anh khẳng định lấy tôi vì yêu và muốn chung sống với tôi, không phải để tôi nhất định phải sinh con cho anh.
Bố mẹ chồng cũng an ủi, động viên tôi rất nhiều, tuyệt nhiên không một lời kêu ca, than thở hay tỏ ra buồn bã, thất vọng.
Chính tình yêu thương của gia đình chồng càng khiến tôi cảm thấy mình là nàng dâu, người vợ vô dụng. Tôi cứ loay hoay trong nỗi buồn đau của mình và từng nghĩ đến việc ly hôn để chồng tôi có một gia đình hoàn hảo hơn trong tương lai.
Vài ngày trước, bố mẹ chồng gọi vợ chồng tôi sang nhà ăn tối. Bữa ăn có cả vợ chồng anh trai. Trong bữa ăn, chị dâu thông báo vừa mang thai do "vỡ kế hoạch". Tôi chúc mừng anh chị, thấy nỗi buồn trong lòng mình như nhiều hơn.
Vợ chồng anh trai có 3 con đều đang học tiểu học. Điều kiện kinh tế không mấy khá giả nên anh chị không muốn sinh thêm. Anh chị tính nhân khi cái thai còn nhỏ sẽ bỏ đi. Nhưng việc này đã bị mẹ chồng tôi phản đối gay gắt.
Mẹ chồng tôi nói, con cái là duyên, đủ duyên mới gặp, phá bỏ sẽ mang tội lớn. Nếu anh chị thấy mình không đủ điều kiện nuôi dưỡng tốt thì cứ sinh ra để người khác nuôi.
Mẹ chồng nhìn tôi, giọng dịu dàng: "Mẹ biết con rất buồn, nhưng có những điều chúng ta không có quyền được lựa chọn, kể cả việc làm mẹ. Nếu con đồng ý, hãy nhận nuôi cháu thay vì nuôi một đứa con khác. Dù sao đi nữa, đó cũng là máu mủ nhà mình. Chỉ cần con yêu thương đứa trẻ, đó sẽ là con của con".
Tôi thật sự bất ngờ trước đề nghị của mẹ chồng. Càng bất ngờ hơn khi cả nhà đã bàn trước chuyện này, trong đó có cả chồng tôi. Mẹ chồng nói, đó là chủ ý của mẹ, còn quyết định là do tôi.
Lúc đó, tôi vừa bất ngờ, vừa bối rối nên không biết nói gì, chỉ có thể bảo rằng tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ.
Về nhà, chồng tôi nói, nếu tôi thực sự muốn có một đứa con, chúng tôi có thể nhận nuôi cháu. Đó sẽ là bí mật của cả gia đình, coi như anh chị cho chúng tôi một đứa con. Nếu tôi không đồng ý thì cũng không sao.
Tôi đã nghĩ rất nhiều về chuyện này và hiểu rằng mọi người đều có ý tốt. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi có thể chăm sóc, nuôi dưỡng con của anh chồng và coi đó như con mình. Nhưng còn anh chị thì sao?
Có cha mẹ nào lại nỡ xa con? Có thể bây giờ, anh chị coi đó là việc dễ dàng. Nhưng khi sinh con ra, hàng ngày đối diện với con mình, nhìn con mình lớn lên mỗi ngày và gọi người khác là mẹ, là cha liệu có cam tâm hay không?
Tôi có nên đồng ý với đề nghị của gia đình chồng?
Theo dantri