Không đi làm, vợ tôi vẫn giấu giếm lập "quỹ đen" cho ông bà ngoại
Ngẫm nghĩ - Ngày đăng : 12:03, 11/08/2023
Vợ chồng tôi cưới nhau đã 3 năm, có một con trai hơn 2 tuổi. Chúng tôi tiến tới vội vàng vì vợ lỡ dính bầu. Thời điểm đó, tôi thật sự chưa muốn kết hôn.
Vợ tôi ốm nghén, không ăn uống, không làm được gì. Công việc vợ làm lúc đó cũng chỉ mang tính thời vụ nên tôi bảo cô ấy nghỉ việc để đảm bảo sức khỏe cho cả mẹ và con.
8 tháng mang bầu, vợ tôi sinh. Vì sinh thiếu tháng nên con trai tôi khá ốm yếu, phải đi viện liên miên. Kinh tế trong nhà một mình tôi gánh vác nên hơi vất vả.
Tuy vậy, tôi xác định kiếm tiền là việc cả đời nên ưu tiên chăm lo con cái, không thúc giục vợ phải đi làm để đỡ đần kinh tế.
Lương của tôi được 20 triệu đồng. Mỗi tháng, tôi đưa vợ 10 triệu đồng lo các khoản chi tiêu sinh hoạt trong nhà. Số còn lại, trừ tiền xăng xe, điện thoại, tôi gửi tiết kiệm.
Trong khi tôi vất vả đi làm tiết kiệm từng đồng, vợ lại giấu giếm bớt tiền cho bố mẹ (Ảnh minh họa: Getty).
Có những tháng con ốm đau hay nội ngoại phát sinh chuyện gì, vợ muốn tôi đưa thêm tiền, tôi cũng đưa. Ai cũng bảo vợ tôi sướng, tôi cũng thấy cô ấy sướng thật. Ngoài việc chăm con, dọn dẹp nhà cửa, chợ búa, cơm nước, cô ấy hầu như chẳng phải lo gì.
Hôm qua, vợ nói với tôi bà ngoại ốm, bảo tôi gọi điện hỏi thăm bà. Lúc đó, vì đang vội đi làm nên tôi bảo trưa sẽ gọi. Trưa gọi, mẹ không nghe máy mà có bác gái, chị của mẹ nghe.
Bác bảo tôi mẹ đỡ rồi, đang ngủ. Sau đó, bác rối rít nói lời cảm kích: "Bố mẹ vợ con thật tốt phước, có con hiền rể thảo. Vừa biết tin mẹ ốm đã gửi ngay chục triệu đồng để thuốc thang, tẩm bổ. Chẳng bù cho con nhà bác, chả đứa nào nên hồn".
Tôi nghe xong mà xây xẩm mặt mày. Khoản chục triệu đồng vợ tôi gửi mà bác gái vừa nói kia, tôi không được biết. Suốt cả ngày hôm đó, tôi cứ nghĩ mãi việc vợ tôi lấy tiền đâu mà gửi, cuối cùng đoán chắc cô ấy giấu giếm có "quỹ đen".
3 năm qua, kinh tế một mình tôi lo, vợ không làm ra đồng nào. Từ khi cưới vợ, tôi còn cắt giảm hết những khoản không cần thiết như bia bọt, cà phê. Nhiều khi bạn bè mời mọc, rủ rê nhậu nhẹt, tôi không dám đi. Vì biết hôm nay bạn mời, hôm sau mình phải mời đáp lại.
Nghĩ vợ không đi làm, con hay ốm đau, nếu mình không biết dành dụm từng đồng thì con đói, vợ khổ. Vậy nên đôi khi, tôi đành cắt giảm các mối quan hệ xã hội cho đỡ tốn kém.
Tháng nào, vợ cũng kêu tiền tôi đưa phải chắt bóp, tính toán từng đồng mới đủ chi tiêu. Có tháng chưa đến kỳ nhận lương đã hỏi thêm tiền. Vậy mà bà ngoại mới cảm cúm một chút, cô ấy gửi ngay chục triệu đồng về cho mẹ lo thuốc thang, tẩm bổ.
Cô ấy lấy số tiền đó ở đâu, nếu không phải là bớt xén tiền ăn mỗi tháng. Thà rằng cô ấy chi tiêu tiết kiệm để góp vào quỹ dành dụm của gia đình, đằng này lại lập "quỹ đen", lén lút gửi về nhà ngoại.
Nếu hôm nay không phải là do bác gái vô tình kể thì chẳng bao giờ tôi biết vợ tôi có tính xấu như thế. Đây chắc không phải là lần đầu tiên.
Vì chuyện này, cả ngày đầu óc tôi rối rắm, khó chịu. Tiếc tiền là một nhẽ, giận vợ bởi giấu giếm chuyện tiền bạc nhiều hơn. Có lẽ do cô ấy không đi làm, không phải chịu áp lực "trên đe, dưới búa" ở công ty nên không hiểu được nỗi vất vả của chồng.
Thà rằng cô ấy đi làm, kiếm ra tiền, cô ấy muốn lập "quỹ đen, quỹ đỏ" gì cũng được. Tiền cô ấy kiếm được biếu bố mẹ cũng không sao. Đằng này, nhà mỗi tôi đi làm, nhận lương tháng này đã lo tháng sau, có dư giả, sung sướng gì đâu.
Tôi thực sự rất khó chịu vì hành động của vợ nhưng đang không biết có nên nói chuyện cô ấy lén lút gửi tiền cho ông bà ngoại hay không? Nói ra sợ vợ xấu hổ, mà không nói thì tôi khó chịu.
Hay là từ tháng sau, tôi viện cớ thu nhập giảm, cắt bớt tiền chi tiêu sinh hoạt, đưa cho vợ ít đi. Chỉ cần ít tiền, việc vợ tính toán chi tiêu cho đủ đã đau đầu, làm sao còn dư thừa cho ai được nữa.
Theo dantri.com.vn