Đêm nào cũng dẫn con gái cùng đi làm thêm, tôi kinh ngạc khi cô chủ quán âu yếm hỏi một câu thay đổi vận mệnh cả 2 bố con
Ngẫm nghĩ - Ngày đăng : 09:39, 18/04/2022
Sau khi ly hôn, tôi nhận nuôi con gái nhỏ 4 tuổi. Vợ cũ không nuôi con vì phải lấy chồng mới, sợ dẫn con theo sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc. Tôi giận lắm nhưng cũng không nỡ trách. Dù gì thì tôi vẫn muốn con ở với mình, cha con thủ thỉ qua ngày với nhau cũng là điều hạnh phúc.
Ban ngày, tôi làm ở văn phòng, lương tháng chỉ 6 triệu. Tối rảnh rỗi, lại muốn kiếm thêm tiền để lo cho con gái sau này, tôi xin làm bảo vệ ở một nhà hàng. Cứ 18 giờ, tôi cho con ăn, tắm rửa sạch sẽ rồi chở con bé đi làm thêm cùng. Hai cha con ngồi dưới cái tán dù rộng, con ríu rít trò chuyện với tôi.
Khách khứa có người thương tình, lại cho con tiền nhưng tôi kiên quyết không nhận. Có người lại cho quần áo, sữa bánh. Đi làm, tôi nhận ra cuộc sống vẫn còn nhiều người tốt lắm.
Cô chủ nhà hàng trẻ hơn tôi 3 tuổi, rất mến con gái tôi. Ngày nào cô ấy cũng bảo tôi dẫn con vào nhà hàng chơi. Hôm nào trời mưa thì tôi cho con vào, không thì để con ở với mình vì không muốn làm phiền người khác. Mỗi lúc như thế, cô ấy lại đem đĩa trái cây, đồ chơi, có khi là một khay ăn vặt ra cho bố con tôi. Cô ấy còn cho con tôi rất nhiều váy áo đẹp. Nhìn con bé thân thiết với cô chủ quán, tôi lại thấy bình yên lắm.
Hôm qua, sau khi dọn dẹp đồ đạc xong, nhìn con gái ngủ ngon lành trên chiếc ghế đá mà tôi chạnh lòng. Thương con đứt ruột nhưng vì tương lai của con, tôi đành phải bấm bụng chịu đựng.
Bỗng cô chủ quán đi ra, ngồi cạnh con bé, âu yếm vuốt tóc con rồi hỏi: "Để em làm mẹ con bé được không anh?".
Tôi sửng sốt, kinh ngạc tột độ trước câu hỏi của cô chủ. Cô ấy buồn bã cúi mặt, nước mắt bắt đầu rơi: "Hồi con gái em mất, con bé cũng chỉ tầm bé Vy thôi. Con bé mất sau một vụ tai nạn. Từ đó, cả nhà chồng lạnh nhạt với em. Rồi vợ chồng em ly hôn, em dùng tiền đầu tư, mở nhà hàng này. Mấy tháng nay, em thấy anh là người đàng hoàng, tự trọng, sống có tình có nghĩa, em thật lòng muốn cùng anh xây dựng hạnh phúc mới, cho bé Vy có đủ cha mẹ. Ý anh thế nào?".
Tôi thất thần, đầu óc không còn nghĩ được gì nữa. Tôi bảo cô chủ cho tôi thời gian suy nghĩ. Thú thật, tôi cũng mến cô chủ lắm. Nhưng chúng tôi không cùng đẳng cấp với nhau, liệu chung sống có hạnh phúc không? Tôi không muốn tiếp tục đổ vỡ thêm lần nữa.
THEO TRÍ THỨC TRẺ