Tôi quen vợ hai năm thì cưới. Từ lúc yêu đến lúc cưới, tình cảm của chúng tôi khá êm đềm. Vợ tôi là người phụ nữ nhẹ nhàng, đơn giản. Cô ấy luôn tạo cho tôi cảm giác yên ổn, bình an, phù hợp với cuộc sống gia đình. Cho nên mặc dù trước khi gặp vợ, tôi là người khá nghịch ngợm, chịu chơi, sau khi kết hôn, tôi trở nên tu chí hơn hẳn.
Bạn bè cũ gặp lại còn ngạc nhiên vì sự thay đổi của tôi và không tiếc lời khen vợ tôi "lạt mềm buộc chặt" đã cầm chân được con ngựa hoang ngỗ ngược như tôi. Bản thân tôi cũng xác định tuổi trẻ rong chơi vậy là đủ, lập gia đình là lúc phải dừng chân để lo cho vợ con. Nhưng tiếc là tổ ấm của tôi sau 4 năm kết hôn vẫn chưa đủ đầy như tôi mong muốn.
Không ngờ cuối cùng chính cô ta lại là người "cầm chịch" mối quan hệ này, trở thành mối nguy hại đe dọa cuộc sống của tôi (Ảnh minh họa: Deposit Photos).
Vợ tôi mãi vẫn không có bầu, trong khi tôi biết mình là người đàn ông hoàn toàn bình thường, không có vấn đề gì về sức khỏe. Giai đoạn đầu, tôi vẫn luôn an ủi vợ và cùng cô ấy đi khám thai khắp nơi. Nhưng càng nóng ruột, càng khó đạt được ước muốn. Mỗi ngày, tôi đều cảm thấy sự bền bỉ trong lòng vơi đi chút ít và dần trở nên chán nản.
Thay vì cảm thông, thương xót mỗi khi thấy vợ đi chọc hút trứng phải chịu đau đớn tôi khó chịu, cáu gắt mỗi khi thấy vợ buồn bã, nhăn nhó. Đúng lúc đang chán nản chuyện con cái, tôi gặp Hồng. Sự mới mẻ của Hồng khiến tôi tạm quên đi nỗi phiền hiếm muộn con.
Tôi thuê một căn hộ sang trọng để bao nuôi Hồng, còn hứa hẹn nếu Hồng sinh cho tôi một đứa con trai, tôi sẽ mua luôn căn hộ này tặng cô ấy. Chán cảnh phải về nhà đối mặt với sự u uất, chán nản của người vợ lúc nào cũng phiền não, tôi gần như chuyển sang ở hẳn với Hồng.
Nhưng trớ trêu thay, suốt một thời gian dài sau đó, dù rất cố gắng chứng tỏ bản lĩnh đàn ông của mình, cô bồ của tôi cũng không dính bầu. Sự thất vọng này càng tăng khi tôi nhận ra thời gian chung sống, Hồng bộc lộ nhiều nét tính cách khiến tôi lấn cấn.
Hồng hay tự ghen tuông, liên tục gây sức ép bắt tôi bỏ tiền mua lại căn hộ cho cô ấy. Thấy tôi do dự chưa đưa ra quyết định, Hồng tỏ ra bực tức, không ngừng trách móc tôi. Thật không ngờ đúng thời điểm này, vợ tôi thông báo đậu thai, còn là thai đôi. Không gì diễn tả được niềm vui trong lòng, tôi lập tức lao như bay về nhà với niềm hân hoan vô bờ bến.
Những ngày tiếp theo, tôi dành toàn bộ sự quan tâm của mình cho những đứa con trong bụng vợ. Mặc vợ bảo rằng không cần thiết, tôi vẫn kiên quyết tìm người giúp việc để phụ việc nhà cho vợ tập trung dưỡng thai. Tôi còn liên hệ tìm một bác sĩ riêng để chăm sóc cho cô ấy.
Thấy tôi dành thời gian lo cho vợ, cô bồ không vui. Hồng liên tục gọi điện, trách móc, níu giữ, đổ lỗi khiến tôi cảm thấy vô cùng phiền phức. Khi tôi giải thích lý do mong Hồng thông cảm vì giai đoạn này, tôi cần dành thời gian để làm tròn trách nhiệm của người sắp được làm bố.
Tôi mong Hồng thấu hiểu khao khát được làm bố của tôi bấy lâu nay, nhưng không ngờ Hồng lạnh lùng ra điều kiện: Nếu tôi bỏ bê, không quan tâm cô ấy thì Hồng sẽ làm ầm ĩ mối quan hệ của chúng tôi cho mọi người cùng biết. Hồng tuyên bố sẽ có cách khiến vợ tôi phải ly hôn với tôi.
Hồng sẽ khiến cuộc sống của tôi trở thành địa ngục, sẽ chứng minh cho cả thế giới việc tôi đang vi phạm pháp luật khi đang có hôn nhân mà vẫn sống chung với cô ấy như vợ chồng. Hồng nắm được yếu điểm của tôi xuất thân trong gia đình danh giá nên sợ tai tiếng, ảnh hưởng đến công danh sự nghiệp.
Nghe Hồng nói, tôi lạnh người vì sự tráo trở của cô gái trẻ này. Tôi hối hận vì đã đẩy bản thân vào tình thế tệ hại. Cô nhân tình bé bỏng, ngọt ngào bỗng chốc biến thành người đàn bà mưu mô, ghê gớm.
Tôi đứng trước nguy cơ đánh mất hạnh khúc gia đình, sự nghiệp, vợ con. Cứ tưởng đơn giản chỉ là tìm kiếm một cô bồ để có đứa con trai nối dõi, tôi có đủ tiền để cung phụng, đáp trả sự hy sinh của cô ta.
Không ngờ cuối cùng, chính cô ta lại là người "cầm chịch" mối quan hệ này, trở thành mối nguy hại, đe dọa cuộc sống của tôi. Cuối cùng, tôi đành phải xuống nước, tìm gặp Hồng để thỏa thuận tôi sẽ mua cho Hồng căn hộ đang thuê, cho cô ấy đứng tên như đã hứa, kèm theo một khoản tiền lớn để đổi lấy sự yên lặng rời đi của cô ta.
Hồng đồng ý với điều kiện tôi đưa ra, cam đoan không gây ảnh hưởng gì, chấp nhận rời xa tôi mãi mãi, cam kết không động chạm, ảnh hưởng gì tới vợ con của tôi.
Giao kèo xong, tôi sẽ nhanh chóng thực hiện đúng lời hứa của mình. Nhưng bản thân tôi cũng không dám chắc có thể tin cô gái này hay không. Liệu rằng cô ấy sẽ buông tha cho tôi suốt quãng đời còn lại?
Chồng bất ngờ thú nhận chuyện người phụ nữ xin con và phút ngã lòng
Tôi và chồng kết hôn sau hai năm yêu nhau. Trước đó, chúng tôi có tận 3 năm làm bạn nên rất thấu hiểu tính cách của nhau. Chúng tôi có hai con gái, con lớn 15 tuổi, con thứ hai 11 tuổi. Cuộc sống của chúng tôi khá êm đềm, hạnh phúc. Anh là người tốt, có trách nhiệm và yêu thương vợ con.
Công việc của chồng tôi hay phải đi công tác nhưng tôi luôn yên tâm, không mấy khi phải bận lòng, lo lắng. Mỗi lần xa nhà, anh thường xuyên gọi điện hỏi han tôi và nói chuyện với các con rất chu đáo, hết ngày công tác lại nhanh chóng trở về.
Tôi cũng là người phụ nữ biết để ý đến bản thân, phát triển công việc, và giữ gìn nhan sắc, lại nhẹ nhàng, khéo léo, được lòng bên nội, bên ngoại nên anh rất hãnh diện về vợ, đi đâu cũng muốn tôi đi cùng.
Thực lòng, tôi cảm thấy may mắn và hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình, tin tưởng chồng tuyệt đối. Chính vì thế, tôi đã quá sốc khi anh thú nhận với tôi rằng, anh có con riêng với một người phụ nữ tận trong Nam.
Ban đầu, tôi còn cố tình không muốn tin, liên tục hỏi có phải anh đang đùa tôi, muốn thử lòng tôi không?
Nhưng vẻ mặt và ánh mắt của anh cho tôi biết, những điều tôi vừa nghe hoàn toàn là sự thật.
Anh nói anh không yêu người phụ nữ kia, nhưng anh quý mến và nể trọng cô ấy. Cô ấy bị mối tình đầu phụ bạc nên không còn hứng thú với chuyện tình yêu, chỉ muốn xin anh một đứa con, ngoài ra không muốn liên quan, không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau sau này.
Anh nói với tôi, thời điểm đó, anh bị tác động về mặt tâm lý khi một mình cô đơn trong khách sạn, không có ai bên cạnh nên dễ bị mềm lòng với giọt nước mắt cầu xin của người phụ nữ yếu ớt trước mặt.
Từ sau buổi đó, họ chưa gặp lại nhau. Cô ấy giữ đúng lời hứa không liên hệ gì với anh, cả anh cũng thế.
Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ trôi qua rồi trở thành quá khứ, anh tặc lưỡi tự an ủi rằng, đàn ông vốn dĩ cũng có những giây phút sai lầm, vả lại anh cũng chỉ vì lòng trắc ẩn mà giúp đỡ cô ấy.
Thực tế, anh không quên được, luôn cảm thấy hối hận vì quyết định thiếu tỉnh táo này. Anh bắt đầu để tâm, theo dõi cuộc sống của người phụ nữ kia.
Khi biết cô ấy đã sinh được một thằng cu kháu khỉnh, đặt tên theo họ mẹ, anh cảm thấy áy náy với đứa con. Anh đã góp phần tạo ra nó trên thế giới này, nhưng sau đó lại bỏ mặc con sống cuộc đời của nó, anh không đành lòng.
Lúc chồng nói, tôi không ngừng khóc. Tôi không biết phải nói gì với anh lúc đó.
Tôi tránh cái ôm của anh, quay về phòng đóng cửa, không muốn kiểm soát nỗi đau đang cuộn lên trong lòng. Tôi nghe thấy anh giải thích với các con rằng, mẹ bị ốm, không nên làm phiền mẹ.
Chính tôi cũng cảm thấy mình ốm, tôi gọi điện xin phép cơ quan nghỉ làm, tôi muốn dành thời gian để suy nghĩ về vấn đề chúng tôi đang phải đối mặt.
Dù đau đớn, tôi buộc phải mạnh mẽ để chấp nhận chuyện này, vẫn còn tốt hơn là anh im lặng giấu giếm tôi. Việc anh chủ động nói ra chứng tỏ anh vẫn tôn trọng và tin tưởng tôi có thể cùng anh giải quyết câu chuyện.
Về phía tôi, tôi cũng cần tìm ra giải pháp để lựa chọn phương án tốt nhất cho mình. Giữ lại gia đình hay phá vỡ đều là quyết định từ tôi. Ngay lúc này tôi chỉ có thể nghĩ ra được một vài giải pháp:
- Giải pháp một: Chúng tôi tạm thời chia tay nhau một thời gian. Trong khoảng thời gian đó, cả hai sẽ làm việc với bản thân, suy nghĩ thật kĩ xem có thể bỏ qua chuyện này để cùng nhau bước tiếp? Đây cũng là cách để chúng tôi xác định lại xem chúng tôi còn yêu nhau, cần nhau trong cuộc sống tương lai hay không.
- Giải pháp hai: Tôi sẽ cùng anh đi gặp chị ấy, nhận con và xin phép chu cấp cho thằng bé. Nếu lựa chọn phương án này, tôi cần thêm một chút thời gian để lấy lại sự tự tin và lòng bao dung. Tôi cũng là đàn bà, có nỗi đau và sự ích kỷ riêng.
Tôi không dám chắc mình sẽ làm được tốt nhất giải pháp do chính tôi đưa ra và lựa chọn. Liệu tôi có thể mỗi ngày tiếp tục yêu thương khi trong đầu chưa thực sự rũ bỏ được nỗi tủi thân vì bị chồng phản bội? Hôn nhân của tôi liệu còn êm đềm như trước hay không? Hiện tại, anh ấy nói thương yêu, trân trọng tôi, nhưng có chắc điều đó là mãi mãi?
Có khi nào anh ấy sẽ vì con trai riêng mà nhen nhóm tình yêu với người phụ nữ kia? Tôi quá bối rối khi đứng trước nhiều suy ngẫm và lựa chọn, đòi tôi phải quyết định lúc này.
Tôi thấy thương tất cả chúng tôi, những người trong cuộc. Tôi cảm thấy giận chồng, chỉ vì một phút yếu lòng mà đưa chúng tôi vào một chuỗi những dằn vặt, khổ đau trong suốt cuộc đời sắp tới.
Theo PNVN