- My à, sao lâu như vậy rồi không thấy con về thăm nhà mẹ đẻ?
Trên bàn ăn, vợ tôi bị câu hỏi này của mẹ chồng làm cho sửng sốt, cô ấy hơi cúi đầu, không nói lời nào.
- Hai hôm nữa là cuối tuần, con sẽ cùng My về thăm bố mẹ vợ.
Tôi trả lời hộ vợ, rồi nháy mắt với mẹ mình, ra hiệu mẹ đừng hỏi thêm nữa. Sau bữa tối, tôi kéo mẹ vào bếp rồi giải thích cho mẹ nghe những chuyện đã xảy ra.
Vợ tôi là con út trong gia đình có 3 anh chị em, trên cô ấy còn hai người anh trai nữa. Trong các gia đình, con út thường được cưng chiều hơn nhưng vợ tôi lại khác.
Bố mẹ vợ có My là chuyện ngoài ý muốn. Đáng nói, sau khi vợ tôi chào đời chưa bao lâu thì bố cô ấy bị tai nạn khiến ông ấy đến giờ đi lại vẫn phải chống nạng. Chính vì vậy, người nhà đều coi My là “sao chổi”, đối xử khác hẳn với hai anh trai.
Khi cả 3 anh em cùng mắc lỗi, cô ấy luôn là người duy nhất chịu phạt. Trong nhà có món gì ngon, hai anh luôn là người ăn trước, quần áo cũng luôn mặc lại đồ cũ của người khác cho.
Không được bố mẹ yêu thương, vợ tôi từ nhỏ đã nuôi ý định sau này phải đi xa gia đình. Năm 18 tuổi, My rời khỏi nhà, tới một thành phố cách nhà 400km để kiếm việc làm. Cô ấy làm đủ nghề từ bồi bàn, rửa bát đũa,… thật không dễ dàng gì. Nhưng với ý chí và nghị lực kiên cường cùng bản tính ham học hỏi, sau đó My đã trở thành quản lý của một nhà hàng nước ngoài với mức lương khá.
Cơ duyên cho chúng tôi gặp nhau, rồi khi trở thành người yêu, My mới kể cho tôi nghe những chuyện này. Tôi nghe mà vừa thương, vừa cảm phục cô gái nhỏ bé ấy, thầm hứa với lòng mình sau này sẽ trở thành một chỗ dựa vững chắc cho cô ấy tựa vào, bù đắp những tổn thương mà cô ấy từng phải chịu. Tuy nhiên, quá khứ của My tôi chẳng kể với bố mẹ mình làm gì, bởi có hay ho gì đâu mà kể.
Hai năm đầu sau khi cưới, mỗi khi mẹ tôi hỏi My sao không về nhà, vợ tôi luôn viện cớ nhà xa, bận công việc,… nói chung đủ lý do. Và giờ đây, trước những thắc mắc của mẹ, không muốn mẹ chồng hiểu nhầm con dâu nên tôi phải lên tiếng giải thích mọi việc.
- Trên đời này làm gì có bố mẹ nào mà không yêu thương con chứ? Có thể là trước đây họ đối xử không tốt với cái My, nhưng mẹ tin giữa bố mẹ và con cái, không thể có hận thù sâu sắc được. Chẳng qua là đôi bên không cho nhau cơ hội để ngồi nói chuyện rõ ràng với nhau mà thôi. Hôm nào về quê, các con hãy ngồi nói chuyện với ông bà bên ấy coi.
Hai hôm sau, tôi và vợ về quê. My còn thuê một chiếc ô tô hạng sang, đích thân cầm lái vì cô ấy muốn cho bố mẹ và gia đình biết, đứa con họ ghét bỏ giờ thành đạt thế nào, muốn họ nhận ra sai lầm của mình.
Hôm đó khi về đến nhà, mẹ vợ nấu một bàn đồ ăn thết đãi vợ chồng tôi, bầu không khí trong nhà khá ấm áp. Thế nhưng chưa ngồi ấm chỗ, câu nói của mẹ vợ khiến tôi choáng váng suýt đánh rơi cả đũa:
- Con à, anh cả sắp lấy vợ nhưng nhà gái thách cưới cao quá, nhà mình không đủ tiền lo đám cưới cho anh. Vợ chồng con xem có giúp anh được một chút không?
Vợ tôi rời luôn khỏi bàn, một lúc sau quay lại với một chiếc túi nhỏ, bên trong đựng một khoản tiền cô ấy đã chuẩn bị từ trước rồi đưa cho bố mẹ.
Ăn tối xong, My giục tôi rời đi, cô ấy không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa. Thấy con gái và con rể muốn rời đi, mẹ vợ dúi vào tay bà xã tôi một chiếc túi.
Khi hai vợ chồng lên xe, vợ tôi mới mở ra xem thì thấy bên trong là một chiếc áo len. Cô ấy buồn buồn:
- Mùa hè tặng áo len. Anh thấy không, mẹ em thật tâm lý.
Nhìn kỹ hơn, My thấy bên trong còn có một bức thư nên mở ra xem. Trong thư mẹ vợ viết:
- Mẹ biết mấy năm nay mẹ có lỗi với con. Mẹ xin lỗi con. Mẹ biết lỗi của bố mẹ lớn lắm, mẹ không mong con có thể tha thứ cho mẹ, nhưng mẹ hi vọng con có thể về quê thăm nhà nhiều hơn được không?
Chiếc áo này mẹ mua cho bạn gái của anh trai con từ đợt Tết mà con bé mặc không vừa. Thấy con mặc hợp nên mẹ gói lại để con mặc trong mùa đông tới. Mẹ biết giờ con có cuộc sống đủ đầy rồi, chẳng thiếu mấy thứ này đâu nhưng thôi thì cứ cầm cho mẹ vui lòng.
Đọc xong bức thư mẹ viết, vợ tôi khóc như mưa, còn tôi thì chua xót, thương vợ. Mẹ vợ nói đã biết lỗi của mình, nhưng hành động của bà khiến tôi không khỏi lạnh lòng, nghĩ ngợi.
Theo Thời báo VHNT