Cuối cũng tôi bàn bạc với NSX và biên kịch quyết định cho câu chuyện diễn ra trong khoảng thời gian 1966 -1974, trước giải phóng, chứ cũng không thể biến thành câu chuyện hiện đại được. Vì chất liệu trong kịch bản có nhiều hư cấu, hoang đường một chút, suy nghĩ, tâm lý của nhân vật chưa thể phóng khoáng, sắc sảo như hiện nay để có thể đối phó với nhau, lật chuyện dễ dàng hơn, không để mình bị áp đặt vào những hoàn cảnh trớ trêu, khiên cưỡng như vậy…
Về thực chất, đây cũng là phim về đề tài gia đình với mẹ chồng - nàng dâu, mẹ ghẻ - con chồng, anh chị em giành giật tài sản, những mưu kế thủ đoạn hại nhau để tranh quyền, đoạt lợi, không có nhiều mới mẻ so với các phim khác cùng đề tài của thời nay. Nên tôi quyết định mình sẽ làm khác ở sự thể hiện, ở cách kể chuyện, tạo cho phim màu sắc bi - hài kịch, cho nhân vật trở thành anh chàng giả khờ để ẩn mình lẩn tránh sự ức hiếp của mẹ ghẻ, em cùng cha…, Đến cuối cùng khi có vợ mới và cùng cô tìm lại chính con người thông minh vốn có của mình.
Lời thoại của nhân vật chính gần như tôi sửa lại hết, tạo cho cậu ta sự khờ khạo, ngây ngô mà vẫn duyên dáng khi đối đáp trả treo với các nhân vật khác. Làm cho tình yêu như bị sét đánh ngay từ lần gặp đầu tiên với nhân vật nữ, và càng ngày phát triển càng sâu đậm để chinh phục cô, người mà ban đầu cũng chỉ thương hại, quý mến chàng khờ mà không hề yêu đương, rung động, lại bị ép gả nên phản kháng thái quá để được thoát ra khỏi hoàn cảnh oan nghiệt mà cô bị lôi vào …
Chính tình huống, tính cách đó của nhân vật đã tạo nên hiệu ứng hài hước rất chân thật của phim, dù các nhân vật hoàn toàn không diễn hài ngoại hình, thoại lố lăng như các phim hài khác của Việt nam. Và cuối cùng khi trình chiếu tôi nghĩ mình đã tạo được sự mới mẻ trong phim mình, tạo nên cảm xúc đón nhận vui vẻ của khán giả.
Anh nghĩ như thế nào về nhận định, làm phim xưa đang là trào lưu thịnh hành, đặc biệt đối với làng phim truyền hình phía Nam dù NSX nào cũng kêu trời về độ khó, tốn kém?
làm phim xưa giúp tác giả lẫn khán giả có điều kiện thoát ra khỏi việc phản ánh, cảm nhận hiện thực phức tạp hiện nay, nên cũng được các Đài - nhất là ở phía Nam ưu ái sản xuất. Và quả thực phim xưa đòi hỏi bối cảnh, phục trang, đạo cụ… khác biệt, không dễ kiếm, dễ tận dụng từ đời sống hàng ngày.
Nhưng cũng chính vì không có đầu tư xứng đáng nên nó không đa dạng, không được dựng cảnh phù hợp thực sự với mỗi phim, vẫn tùy tiện sử dụng những bối cảnh có thực được thuê cho quá nhiều phim cùng thể loại, quần áo phục trang cũng không được thiết kế riêng, cho nên cũng lặp kiểu từ phim này qua phim khác, không có nhiều sáng tạo…
Nhưng do Đài duyệt sản xuất, với mức đầu tư chừng mực, gần như chẳng khác gì phim hiện đại, trừ những phim có bối cảnh, hiệu ứng đặc biệt… nên người làm như chúng tôi cũng phải liệu cơm gắp mắm để hoàn thành, dù chưa bao giờ mãn nguyện với ý đồ ban đầu của mình.
Và thực sự tôi nghĩ các Đài cũng nên tập trung sản xuất vào phim hiện đại, mở rộng đề tài vào những vùng cấm xưa nay vẫn bị hạn chế để chinh phục khán giả hơn là ẩn mình trong những vấn đề - hình thức xưa cũ để tìm khán giả cho mình 1 cách an toàn như vậy.