Tôi sinh ra trong gia đình khá giả nên từ khi biết suy nghĩ, tôi chỉ mong lấy được người đàn ông yêu thương mình. Tôi cho rằng, tiền bạc có thể làm ra nhưng tình cảm là thứ không thể nào mua được. Lớn lên tôi yêu một chàng trai xuất thân nông thôn, chúng tôi làm cùng nhau ở thành phố lớn. Trong lòng tôi không phân biệt giàu nghèo hay bố mẹ anh thế nào, chỉ cần anh tốt bụng là được.
Bố mẹ tôi phản đối kịch liệt vì gia đình anh có hai anh em trai, chồng tôi là con cả. Ông bà tâm sự sợ rằng tôi sẽ gánh vác trách nhiệm lớn trên vai, trong khi đằng trai lại không có điều kiện nên sẽ càng khó khăn cho cuộc sống sau này. Tuy nhiên, tôi một mực yêu và muốn cưới anh làm chồng. Tôi tin tưởng người đàn ông này tuyệt đối nên cuối cùng bố mẹ phải tổ chức đám cưới.
Sau hôn lễ, chúng tôi trở lại thành phố thuê nhà sinh sống. Chồng rất chu đáo và chịu khó làm việc, không chơi bời tụ tập bạn bè. Đi làm về là anh ở nhà giúp tôi việc nhà, cơm nước. Thu nhập của hai vợ chồng ngày một tăng lên nên chỉ sau 4 năm, chúng tôi mua được căn nhà chung cư để sinh sống. Bố mẹ chồng tôi mừng lắm nhưng ông bà cũng chưa lên thăm được lần nào vì xa xôi và ngại đi lại.
Ở quê, bố mẹ tôi sống với vợ chồng em trai chồng. Em dâu tôi tuy ít tuổi nhưng tính toán rất cặn kẽ. Nó gọi điện cho tôi bảo: "Nhà có hai anh em, giờ cái gì cũng phải chia đôi từ việc giỗ hay chi phí ốm đau của bố mẹ". Tôi nghĩ bụng, thôi thì mình ở xa cũng chẳng chăm được bố mẹ nên em ấy đề nghị tôi đồng ý ngay.
Thực ra trước đây khi em chồng đám cưới, bố mẹ tôi đã chia đất đai ở quê, chúng tôi được một phần. Tuy nhiên, vợ chồng tôi xác định sống ở thành phố nên không lấy, nhường cho em chồng. Hơn nữa, em cũng nhận nuôi bố mẹ nên tất cả dành cho em. Nói chung, tôi chẳng muốn tính toán gì vì tiền không quan trọng bằng tình cảm anh chị em, bố mẹ trong gia đình.
Mỗi khi ở quê có việc hay bố mẹ nằm viện, tôi đều gửi tiền về. Ngoài ra, hàng tháng tôi đều gửi vào tài khoản em dâu nhờ biếu bố mẹ 3 triệu tiền tiêu vặt. Tôi tính cộng với lương hưu của ông bà nữa thì cuộc sống ở quê cũng tạm ổn.
Cách đây ít hôm, em dâu tôi gọi điện thoại bảo mẹ chồng tôi bị ốm bệnh xương khớp hết khoảng 20 triệu. Tôi gửi ngay về 10 triệu rồi mấy hôm sau vào ngày cuối tuần, chúng tôi cũng thu xếp được công việc về thăm mẹ luôn.
Về đến nhà tôi không thấy mẹ chồng đâu, thấy em dâu đang ngồi vắt vẻo ở ghế sofa. Tôi hỏi mẹ chồng đâu, ốm đau làm sao thì em trả lời dửng dưng: "Khỏi ốm đi chơi rồi". Chỉ 3 tháng qua chúng tôi không về quê nhưng đồ đạc trong nhà đã được thay mới. Cộng thêm thái độ của em dâu tôi đoán ngay có vấn đề nên quay lưng bỏ ra ngoài đi tìm mẹ.
Vừa bước ra cửa vài bước chân, tôi thấy mẹ chồng mặc bộ quần áo cũ, đang lom khom nhặt chai nhựa ở túi rác nhà hàng xóm. Tôi chạy lại hỏi: "Tại sao mẹ lại phải đi nhặt đồ này làm gì, bụi bám bẩn dễ ảnh hưởng sức khỏe. Tiền nong con gửi hàng tháng về mẹ thì mẹ cứ tiêu thoải mái đi, hết con lại gửi".
Mẹ chồng rơm rớm nước mắt kể hết sự tình về em dâu tôi, nó cầm hết tiền nong từ lương cho đến tiền tôi gửi về. Trong nhà em dâu điều khiển cả chồng và nắm quyền mọi việc, không đưa cho mẹ chồng tôi đồng nào nhưng không dám nói sợ hàng xóm cười chê. Nghe xong, tôi tức lắm không ngờ em dâu là người tham tiền như vậy.
Tôi bàn với chồng đưa bố mẹ lên thành phố ở chung nhưng ông bà không chịu đi. Giờ để bố mẹ sống như vậy tôi không đành lòng, nhưng gặp phải em dâu tham lam như vậy, tôi cũng chưa biết phải làm sao, hãy cho tôi lời khuyên?
(minhhuyen...@gmail.com)
Theo Vietnamnet