Thanh Thúy: 'Ở nhà tôi luôn là người nổi cơn, người không biết nghĩ tôi như phù thủy'

Công Thành| 18/05/2021 19:06

Việt BáoHơn chục năm kết hôn, có với nhau 2 cậu con trai kháu khỉnh, cuộc sống của vợ chồng Thanh Thúy - Đức Thịnh vẫn luôn khiến mọi người ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, chén trong sóng còn khua huống chi là hai con người cá tính về ở với nhau. Không có hạnh phúc nào được nhận dễ dàng. Để có thể nắm tay nhau, cùng nhìn về một phía, cả hai phải biết chấp nhận tính xấu của nhau, thay đổi mình để trở thành mảnh ghép hoàn hảo với đối phương. Thanh Thúy và Đức Thịnh cũng thế.
"Thật sự mệt lắm nhưng phải biết nhìn vào mặt tích cực của anh ấy"
Hơn chục năm vợ chồng, chị có thấy chán hay mệt mỏi khi vừa là vợ đảm vừa là tướng tài trên phim trường?
Tôi luôn cầu tiến và cũng mong mọi thành viên trong gia đình mình luôn phát triển bản thân. Thế nên trong nhà, tôi giống như người đi "đốt lửa" cho cả gia đình. Mọi người mệt mỏi với tôi lắm! Chẳng hạn, tôi yêu cầu anh Thịnh dù có bận việc thế nào thì cũng phải gọi điện về nhà hỏi thăm vợ con hôm nay thế nào nhưng anh Thịnh thường xuyên quên. Ngày nào tôi cũng chủ động hỏi xem một ngày của con thế nào, mình nghe, chia sẻ, hiểu và dạy con luôn trong từng việc. Nếu 9 giờ tối, anh Thịnh chưa đi làm về thì tôi bắt con phải gọi điện cho ba. Bởi vậy mà Cà Phê sống rất tình cảm. Những chuyện như thế, mỗi ngày tôi đều nhắc để tạo thành thói quen cho mọi người trong gia đình.
Theo tôi biết thì anh Đức Thịnh có trí nhớ siêu tệ, đến mức điện thoại nhà cũng không nhớ thì để nhớ một việc như thế... hẳn không dễ dàng?
"Huấn luyện" anh Thịnh khoản này khó hơn. Không phải anh Thịnh không muốn làm mà đúng như bạn nói là anh ấy hay quên. Nhiều lúc tôi cũng nổi điên dữ lắm nhưng phải chấp nhận, vì chuyện cũng không có gì quá đáng. Tôi luôn nấu cơm tối để cha mẹ con cái ăn cùng nhau. Mọi người hỏi thăm nhau trong bữa ăn xem ngày hôm nay thế nào. Đó là cách để các thành viên trong gia đình gắn kết tình cảm hơn.
Anh Thịnh bận việc không về được cũng không sao, nhưng đừng bù khú bạn bè mà bỏ bữa cơm đó. Và khi không về được thì phải gọi điện báo nhưng anh Thịnh không bao giờ nhớ.  Có lúc tôi nhẹ nhàng nói "sau anh không về được thì nhớ báo nha". Nhưng cứ như vậy hoài thì có lúc tôi điên quá, la lên "bây giờ sao, có muốn nấu cơm nữa không". Nhưng điên cỡ nào thì sau đó tôi đủ bình tĩnh để hiểu rằng, vấn đề đó có quá nghiêm trọng hay không, nếu không thì ráng nhịn.
Ông bà mình dạy rất hay, vợ chồng phải biết nhường nhịn nhau. Thật sự, nhiều lúc tôi cũng khó khăn và đau khổ lắm. Mọi người nghe kể về sự hậu đậu của anh Thịnh thì thấy mắc cười, còn tôi ngày nào cũng ở chung nhà hơn chục năm, ngày nào cũng phải chịu tính hậu đậu, hay quên ấy thì nhiều lúc căng thẳng lắm.
Anh Thịnh quá tập trung vào công việc. Trong nghệ thuật, anh Thịnh không bao giờ quên gì nhưng mọi thứ khác trong đời sống, anh ấy quên hết và tôi là bộ nhớ thay. Anh Thịnh rất hay quên đồ, mất đồ. Iphone X mới ra, anh ấy muốn mua nhưng mua rồi mất, mua rồi mất. Mà điện thoại có rẻ tiền đâu nên mình mới nổi điên. Mắt kính cũng thế, toàn hàng xịn và cũng mất hoài. Không mất thì tự mình ngồi lên làm bể.
Ngay trong lúc tôi đang nói chuyện với bạn thì sáng nay, anh Thịnh cũng tự mình ngồi lên làm gãy kính. Tôi không thể đếm được là anh Thịnh đã làm mất, làm bể bao nhiêu đồ. Còn đồng hồ nữa, cũng toàn hàng đắt tiền.
Người không hiểu nghĩ tôi giống như một mụ phù thủy, xét nét nhưng tôi không buồn giải thích, vì mọi người có ở vào hoàn cảnh đó đâu mà hiểu. Ngay cả email, anh Thịnh cũng không bao giờ nhớ mật khẩu. Tôi bảo anh cho tôi biết mật khẩu tôi nhớ dùm nhưng anh không chịu. Tới lúc anh ấy quên thì điên loạn gọi cho vợ hỏi "em có biết mật khẩu email của anh không".
Thật sự mệt lắm nhưng phải biết nhìn vào mặt tích cực của anh ấy. Chẳng hạn, trong công việc, anh Thịnh không bao giờ quên, chỉnh chu tới mức tôi phải nể. Khi mình nhìn vào những mặt mạnh đó thì sẽ bỏ qua được những chuyện nhỏ.

Trong nhà, tôi là người "nổi cơn" nhiều

Kinh nghiệm cho thấy, trong cuộc sống vợ chồng, phải chấp nhận được những tính, tật xấu ở đối phương, biết nhường nhịn, bỏ qua cho nhau mới giữ được tổ ấm?

Đúng, cho nên những cặp vợ chồng không làm được điều đó là đều ly dị hết. Những khúc mắc trong cuộc sống, những giận hờn, nổi điên về nhau của vợ chồng tôi cũng y chang các cặp vợ chồng khác. Nhưng để sống được với nhau hơn 10 năm thì bản thân hai người đều lành tính và ít khi bảo vệ cái tôi của mình một cách quá đáng. Mỗi lần xảy ra chuyện, qua cơn điên, tôi bình tĩnh rất nhanh, suy xét vấn đề sau đó nhận ra ai đúng ai sai rồi điều chỉnh.

Nhưng lúc nóng giận thì hiếm khi kiểm soát được lời nói hành động của mình để không làm đối phương tổn thương?

Tôi kiểm soát tính nóng của mình rất giỏi. Tôi khá bình tĩnh và luyện liên tục. Tôi đọc sách rất nhiều, nhiều thể loại, cả kỹ năng sống. Vô tình điều đó vận vào con người mình lúc nào không hay. Qua cơn nóng, hai người đem vấn đề ra trao đổi với nhau. Anh Thịnh cũng không bảo vệ cái tôi của mình quá đáng, anh chịu khó lắng nghe.

Trong một vấn đề xảy ra giữa hai vợ chồng, khi phát hiện mình sai, chị xử lý thế nào?

Tôi xin lỗi ngay lập tức. Tôi rất ghét ai sai mà không nhận lỗi. Kể cả trong gia đình, người lớn sai mà không nhận lỗi, tôi cũng "chỉnh" liền. Tôi huấn luyện cả gia đình mình tính đó nên mọi người mệt mỏi với tôi lắm.

Thậm chí có những lúc mình đúng nhưng vẫn phải nhịn. Tại sao? Mình phải xem vấn đề đó có nghiêm trọng không, có đáng để bảo vệ cái đúng của mình không. Nếu không đáng thì nhịn để cho gia đình được yên. Dĩ nhiên, nhịn không phải là im luôn. Mình sẽ nói nhưng nói lúc khác và cách nói nhẹ nhàng hơn.

Tuy nhiên, trong nhà, tôi là người "nổi cơn" nhiều vì anh Thịnh đi làm về có quan tâm gì tới thế sự xung quanh đâu nên không có cơ hội giận. Mình tự giận rồi tự dịu. Thậm chí, tôi đang có thai, hai vợ chồng đi làm chung công ty nhưng chẳng bao giờ nghe anh Thịnh rủ vợ đi ăn. Anh Thịnh đã vào việc là quên hết xung quanh. Nhiều lúc mình tức muốn chết nhưng biết tính anh ấy nên kệ.

Tôi chủ động hỏi anh ấy có đi ăn không. Anh ấy bảo không vì đang làm dở nhưng cũng chẳng thèm hỏi vợ đã ăn chưa, hay "em đi ăn một mình nhé". Mình cũng là phụ nữ, không thấy chồng hỏi thì tủi thân. Có chuyện đó là thế nào cũng chẳng quen được. Lần nào như thế, tôi cũng nổi điên. Nhưng nổi điên rồi lại tự bực mình, tự tức, tự đi ra ngoài ăn rồi... tự thôi.

Tới khi nhiều lần quá thì mới nói "anh không ăn thì cũng phải hỏi thăm em ăn gì chưa chứ" nhưng nhắc mà anh Thịnh vẫn quên vì đó là tính. Còn ngày lễ, không bao giờ anh ấy nhớ tặng quà. Kỷ niệm ngày cưới, tôi tự lên kế hoạch và setup mọi thứ hết rồi báo cho anh ấy biết. Đó là cách "thích ứng" với người không quan tâm tới mọi thứ xung quanh như anh Thịnh. Thôi thì mình chủ động cho đỡ tức, đỡ bực mình.

Tôi được cái tính không nhõng nhẽo. Chẳng hạn, các bà vợ muốn được chồng đưa đón đi làm. Tôi cũng vậy nhưng biết tính anh Thịnh nên dẫu buồn một chút rồi cũng tự làm hết. Hai vợ chồng làm chung công ty nhưng anh Thịnh cứ chuẩn bị xong trước là lái xe đi làm trước, kệ vợ. Với anh ấy, mỗi ngày đều là một ngày mới đầy năng lượng, đầy niềm vui, hăng hái đi làm... kệ tôi tự lái xe đi sau. Mình là phụ nữ còn lo con cái, phấn son. Anh ấy không thích chờ. Lúc đầu mình cũng bực nhưng thôi, tự lo cho bản thân mình.

Có bao giờ anh Đức Thịnh làm chị giận hay tủi thân phát khóc?

Có chứ. Hồi mới mang thai, hóc môn thay đổi nên tôi trở nên nhạy cảm hơn bình thường. Có hai lần, tôi tủi thân khủng khiếp, cứ nghĩ sao chồng không quan tâm gì hết. Tôi buồn khóc ướt gối và nghĩ tiêu cực giống như bị trầm cảm. Nhưng may là chỉ trong vòng 1 ngày thì tôi nhận ra là mình bị trầm cảm và cố thoát ra bằng cách nói chuyện chia sẻ thẳng thắn với anh Thịnh. Có lúc tôi cũng để anh Thịnh tự hiểu nhưng rồi nhận ra anh ấy sẽ chẳng bao giờ tự hiểu nên phải nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Nổi bật Việt Báo
Đừng bỏ lỡ
Thanh Thúy: 'Ở nhà tôi luôn là người nổi cơn, người không biết nghĩ tôi như phù thủy'
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO