Trong nhà, tôi là người "nổi cơn" nhiều
Kinh nghiệm cho thấy, trong cuộc sống vợ chồng, phải chấp nhận được những tính, tật xấu ở đối phương, biết nhường nhịn, bỏ qua cho nhau mới giữ được tổ ấm?
Đúng, cho nên những cặp vợ chồng không làm được điều đó là đều ly dị hết. Những khúc mắc trong cuộc sống, những giận hờn, nổi điên về nhau của vợ chồng tôi cũng y chang các cặp vợ chồng khác. Nhưng để sống được với nhau hơn 10 năm thì bản thân hai người đều lành tính và ít khi bảo vệ cái tôi của mình một cách quá đáng. Mỗi lần xảy ra chuyện, qua cơn điên, tôi bình tĩnh rất nhanh, suy xét vấn đề sau đó nhận ra ai đúng ai sai rồi điều chỉnh.
Nhưng lúc nóng giận thì hiếm khi kiểm soát được lời nói hành động của mình để không làm đối phương tổn thương?
Tôi kiểm soát tính nóng của mình rất giỏi. Tôi khá bình tĩnh và luyện liên tục. Tôi đọc sách rất nhiều, nhiều thể loại, cả kỹ năng sống. Vô tình điều đó vận vào con người mình lúc nào không hay. Qua cơn nóng, hai người đem vấn đề ra trao đổi với nhau. Anh Thịnh cũng không bảo vệ cái tôi của mình quá đáng, anh chịu khó lắng nghe.
Trong một vấn đề xảy ra giữa hai vợ chồng, khi phát hiện mình sai, chị xử lý thế nào?
Tôi xin lỗi ngay lập tức. Tôi rất ghét ai sai mà không nhận lỗi. Kể cả trong gia đình, người lớn sai mà không nhận lỗi, tôi cũng "chỉnh" liền. Tôi huấn luyện cả gia đình mình tính đó nên mọi người mệt mỏi với tôi lắm.
Thậm chí có những lúc mình đúng nhưng vẫn phải nhịn. Tại sao? Mình phải xem vấn đề đó có nghiêm trọng không, có đáng để bảo vệ cái đúng của mình không. Nếu không đáng thì nhịn để cho gia đình được yên. Dĩ nhiên, nhịn không phải là im luôn. Mình sẽ nói nhưng nói lúc khác và cách nói nhẹ nhàng hơn.
Tuy nhiên, trong nhà, tôi là người "nổi cơn" nhiều vì anh Thịnh đi làm về có quan tâm gì tới thế sự xung quanh đâu nên không có cơ hội giận. Mình tự giận rồi tự dịu. Thậm chí, tôi đang có thai, hai vợ chồng đi làm chung công ty nhưng chẳng bao giờ nghe anh Thịnh rủ vợ đi ăn. Anh Thịnh đã vào việc là quên hết xung quanh. Nhiều lúc mình tức muốn chết nhưng biết tính anh ấy nên kệ.
Tôi chủ động hỏi anh ấy có đi ăn không. Anh ấy bảo không vì đang làm dở nhưng cũng chẳng thèm hỏi vợ đã ăn chưa, hay "em đi ăn một mình nhé". Mình cũng là phụ nữ, không thấy chồng hỏi thì tủi thân. Có chuyện đó là thế nào cũng chẳng quen được. Lần nào như thế, tôi cũng nổi điên. Nhưng nổi điên rồi lại tự bực mình, tự tức, tự đi ra ngoài ăn rồi... tự thôi.
Tới khi nhiều lần quá thì mới nói "anh không ăn thì cũng phải hỏi thăm em ăn gì chưa chứ" nhưng nhắc mà anh Thịnh vẫn quên vì đó là tính. Còn ngày lễ, không bao giờ anh ấy nhớ tặng quà. Kỷ niệm ngày cưới, tôi tự lên kế hoạch và setup mọi thứ hết rồi báo cho anh ấy biết. Đó là cách "thích ứng" với người không quan tâm tới mọi thứ xung quanh như anh Thịnh. Thôi thì mình chủ động cho đỡ tức, đỡ bực mình.
Tôi được cái tính không nhõng nhẽo. Chẳng hạn, các bà vợ muốn được chồng đưa đón đi làm. Tôi cũng vậy nhưng biết tính anh Thịnh nên dẫu buồn một chút rồi cũng tự làm hết. Hai vợ chồng làm chung công ty nhưng anh Thịnh cứ chuẩn bị xong trước là lái xe đi làm trước, kệ vợ. Với anh ấy, mỗi ngày đều là một ngày mới đầy năng lượng, đầy niềm vui, hăng hái đi làm... kệ tôi tự lái xe đi sau. Mình là phụ nữ còn lo con cái, phấn son. Anh ấy không thích chờ. Lúc đầu mình cũng bực nhưng thôi, tự lo cho bản thân mình.
Có bao giờ anh Đức Thịnh làm chị giận hay tủi thân phát khóc?
Có chứ. Hồi mới mang thai, hóc môn thay đổi nên tôi trở nên nhạy cảm hơn bình thường. Có hai lần, tôi tủi thân khủng khiếp, cứ nghĩ sao chồng không quan tâm gì hết. Tôi buồn khóc ướt gối và nghĩ tiêu cực giống như bị trầm cảm. Nhưng may là chỉ trong vòng 1 ngày thì tôi nhận ra là mình bị trầm cảm và cố thoát ra bằng cách nói chuyện chia sẻ thẳng thắn với anh Thịnh. Có lúc tôi cũng để anh Thịnh tự hiểu nhưng rồi nhận ra anh ấy sẽ chẳng bao giờ tự hiểu nên phải nói ra suy nghĩ trong lòng mình.