Muốn ly hôn chồng mỗi khi nhớ đến…người yêu cũ

Minh An| 19/11/2020 12:20

Việt BáoTôi và chồng quen nhau chóng vánh qua đám cưới con bạn thân. Lúc ấy anh 35 còn tôi cũng đã 32. Cả hai đều đã ổn định về sự nghiệp và chín chắn trong suy nghĩ. Nhưng chính sự chín chắn của chồng sau này lại khiến tôi phát điên...

Gia đình cũng giục quá nên đám cưới được tổ chức ngay sau khi chúng tôi quen nhau 3 tháng.

Cưới nhau về, suy nghĩ của tôi về một gia đình mà ở đó vợ nhặt rau, chồng nấu nướng hay cuối tuần chở nhau đi ăn, đi café, lễ tết mua tặng nhau một món quà nhỏ lãn mạng…hoàn toàn biến mất.

Khi yêu, anh âu yếm, chiều chuộng, chăm sóc tôi bao nhiêu thì khi lấy nhau về anh khô như một cục đá. Anh càng thể hiện mình gia trưởng bao nhiêu thì tôi như phát điên trong cuộc hôn nhân của mình bấy nhiêu.

Suy nghĩ của anh là việc nấu nướng, chợ búa, nhà cửa là việc của đàn bà. Trong khi tôi cũng đi làm, cũng kiếm tiền không khác gì anh.

Ngay cả khi tôi ốm, sốt đến 39,5 độ anh cũng chẳng quan tâm. Với anh, là phụ nữ dù sốt hay ốm cũng phải hoàn thành việc nhà cho chu toàn…

Chồng tôi là một người rất quy tắc, suốt 7 năm sống chung lúc nào anh cũng làm việc theo giờ và kế hoạch đã định ngay cả chuyện... chăn gối của hai vợ chồng.

Không cần biết tôi đã ngủ hay chưa, chỉ cần anh bảo “đến giờ rồi” là tôi lại phăm phăm nghe theo anh và yêu trong... miễn cưỡng, như một cỗ máy.

Ảnh minh họa: Internet

Vài năm nay, con lớn và chúng ngủ phòng riêng, chỉ còn hai vợ chồng. Tôi muốn hai vợ chồng có thời gian bên nhau lâu hơn, âu yếm nhiều hơn. Tôi muốn hâm nóng tình yêu, khi chúng tôi đang trong độ tuổi hồi xuân.

Tôi dành thời gian đi học khóa kỹ thuật phòng the, đầu tư đồ ngủ thật gợi cảm, nến và hoa nhưng anh lại nói tôi …vẽ chuyện…

Không phải tôi là người đàn bà dâm đãng mà tôi nghĩ, ở tuổi của mình khi con cái đã trưởng thành thì nhu cầu cho chuyện ấy có thể cũng nhiều hơn. Ngày con cái còn nhỏ thì bận rộn lo toan, ai nghĩ tới cảm xúc của riêng mình.

Ấy vậy mà, chồng tôi lúc nào cũng bảo chưa đến giờ. Nếu tôi chủ động chuyện ấy là y như rằng, anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Anh nhìn vợ mà như người đàn bà hư hỏng và đang có... vấn đề.

Có lần tôi tâm sự thẳng với chồng là việc gì anh cũng có thể máy móc nhưng việc vợ chồng thì không thể. Anh không thể khoa học theo sách báo rằng, tuổi chúng tôi 1 tuần 1 lần, hay 2 lần được mà nên theo nhu cầu của mình. Anh quay ra bảo tôi rằng, chuyện sinh hoạt khoa học theo giờ giấc là thói quen của anh và nó rất khó bỏ.

Tôi cảm nhận rõ sự lệch pha trong suy nghĩ của hai vợ chồng. Trong khi tôi đang hừng hực nhu cầu thì anh luôn lạnh nhạt. Lúc tôi mệt mỏi muốn ngủ thì anh lay lay người tôi, vì đã đến cái lịch "chết tiệt" anh đã sắp sẵn sau 23h khuya và hoàn tất trước 0h của mình…khiến tôi thấy quá mệt mỏi.

Những lúc thế này tôi lại nhớ người yêu cũ cũng là mối tình đầu của tôi. Mối tình đầu là năm tôi 25 tuổi.

Tôi gặp anh tình cờ trong 1 lần đi làm. Còn nhớ hôm ấy, mưa lất phất và hơi se lạnh. Tôi 1 mình đi trong trời mưa gió. Oái oắm thay chiếc xe tôi đang di tự dưng chết máy phải dắt bộ.

Chắc chính cái bộ dạng bé nhỏ, liêu xiêu của 1 con bé chỉ khoảng 42kg, mặc chiếc váy lướt thướt, không áo mưa, không mũ đã thu hút sự chú ý của anh - chàng trai mà sau đó đã nắm tay tôi đi hết thanh xuân.

“Ê cô bé! Xe hỏng à? Vào đây anh sửa cho” – là câu nói đầu tiên, làm quen của 2 con người xa lạ. Chưa kịp đợi tôi trả lời anh xung phong ra dắt xe giúp tôi và tìm chỗ sửa.

Anh không đẹp trai, không trắng trẻo thư sinh như những anh chàng diễn viên Hàn Quốc mà tôi thần tượng nhưng ở anh nụ cười tươi, rạng rỡ và tràn đầy sức sống.

Mỗi lần nhìn và nghe anh cười là tất cả mệt mỏi của tôi đều tan biến hết. Sau lần gặp tình cờ ấy, tôi và anh bắt đầu thân với nhau hơn. Tôi coi anh như một người anh trai, có thể kể mọi thứ trên đời.

Thỉnh thoảng anh đến công ty đón tôi, cùng đi ăn tối, cùng xem phim. Mỗi lần sang đường anh đều để tôi nép sau lưng anh, tôi cảm giác an toàn…Đến nhà tôi, anh chẳng nề hà chuyện bếp núc, chợ búa, xắn tay cùng tôi làm mọi việc.

Có những chiều chủ nhật, tôi lại ngồi sau xe anh dong duổi hết những con đường, anh giới thiệu tôi với bạn bè của anh…Tôi hãnh diện, tự hào dù anh không có gì quá đặc sắc.

Chúng tôi lặng lẽ bên nhau như thế. Không phải anh em cũng chẳng phải người yêu. Anh không tỏ tình – mà tôi cũng chẳng thổ lộ.

Tôi 27, anh hẹn tôi đến một quán café, ngay giữa quán một trái tim nến khổng lồ đã được anh bí mật chuẩn bị từ trước. Tôi cảm động nhận lời yêu. Đó là mối tình đầu.

Chúng tôi yêu nhau qua những những con đường đều in mòn dấu chân, bất cứ lúc nào cần tôi gọi anh đều có mặt. Anh tâm lý, ân cần và dịu dàng. Anh biết tất cả những sở thích,chiều chuộng tôi. Đối với anh, tôi là tất cả.

Chúng tôi cũng đã tính đến một đám cưới đẹp như mơ nhưng một sáng mưa tầm tã như cái ngày định mệnh tôi gặp anh, tôi nhận được cuộc gọi từ một số máy lạ.

Thì ra mẹ anh, giọng thều thào bác nói ngắn gọn “con ơi, thằng Tuấn bị tai nạn đang trong Bệnh viện Việt Đức, gấp lắm rồi, con đến nhanh nhá”.

Tôi nghẹt thở, chỉ kịp cầm theo chiếc ví, vội vã bắt xe vào viện. Tôi vừa đến, là lúc bác sĩ từ trong phòng mổ đi ra.

Bác sĩ lắc đầu, mẹ anh ngất xỉu, tôi thì không tin vào mắt mình. Tất cả là giấc mơ đúng không?

Anh nằm đó, trên chiếc băng ca trắng tinh không động đậy. Tôi gào thét gọi tên anh, anh vẫn lặng im và cứ thế rời xa tôi mãi mãi…

Cũng 10 năm rồi anh xa tôi, thi thoảng đi qua những con đường năm xưa, lòng tôi lại thấy buồn vu vơ. Giá mà, anh vẫn còn đây, vẫn hiện hữu thì có lẽ tôi không rơi vào cuộc hôn nhân bế tắc như bây giờ.

Tôi có nên mạnh dạn ly hôn để tìm một người đàn ông yêu tôi như người yêu cũ không?

Bài liên quan
Nổi bật Việt Báo
Đừng bỏ lỡ
Muốn ly hôn chồng mỗi khi nhớ đến…người yêu cũ
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO