John Sherlock
Janna mỉm cười một mình, thì ra những éo le trong cuộc sống dễ làm cho một cô gái ngây thơ bậc nhất về chuyện tình ái có thể bị đánh giá lầm thành thứ gái lõi đời. Quả thật nàng vẫn trinh tiết.
Tuy nhiên Janna không phủ nhận đã từng tưởng tượng ra cảnh nàng làm tình với ai đó. Và đã có lần nàng nằm mơ thấy làm tình với Derek.
Sáng hôm sau lúc đến làm việc, Janna được nhân viên trực cơ quan trao cho một gói nhỏ, mở ra thì ra là một con búp bê bằng vải rất đẹp, mặc quần áo dân tộc Malay, kèm theo một mảnh giấy ghi: “Hẹn sáng thứ bảy. Derek.”
Nàng vừa thích thú vừa cảm động. Đúng là tính cách con người lịch thiệp của Derek Southworth.
Nhân viên trực còn trao thêm một tờ giấy màu vàng. “Cô có thêm một lời nhắn này nữa”. Đây là lời nhắn của Janet, nhắc Janna là đã hẹn dịp nghỉ cuối tuần đến nhà bà ở Hock Lam. Bà nói sẽ chờ nàng vào tối thứ sáu. Hai nơi, biết đi nơi nào? Câu hỏi ấy dằn vặt Janna suốt cả ngày hôm đó. Cho đến lúc tối, về nhà, nàng quyết định đi với Derek. Nàng rất ân hận khi phải gọi cho Janet xin lỗi, báo cho bà biết nàng không thể đến với bà trong dịp nghỉ cuối tuần này được. Để có lý do chính đáng, nàng bịa ra rằng có một khách hàng phải tiếp. Thái độ thông cảm của Janet càng làm tăng thêm cảm giác có lỗi của Janna.
Đặt máy xuống Janna tự thanh minh với bản thân: thứ nhất điều nàng nói với Janet không phải hoàn toàn dối trá. Sự thật Derek cũng là khách của ông chủ nàng. Thứ hai, nàng đã thầm yêu ông ta, mà điều ấy đâu có lỗi? Thứ ba, Derek chỉ ở đây ít ngày, còn Janet lúc nào bà cần gặp nàng chẳng được? Tuy vậy, lương tâm nàng vẫn áy náy không yên.
Sáng thứ bảy, Janna phát hiện ắc quy trong xe của nàng đã cạn. Chờ nhân viên cơ khí của hãng đến thay, phải mất trên một tiếng đồng hồ. Lúc lái xe đến khách sạn Cockpit, nàng thấy Derek vẫn đứng chờ nàng ngoài cửa với một bó hoa trên tay, đã hơi héo. Y nói, làm ra vẻ rầu rĩ:
- Trước đây một tiếng đồng hồ nó còn rất tươi.
- Tôi rất lấy làm tiếc. Xin lỗi ông!- Janna nói, rồi giải thích nguyên nhân khiến nàng đến muộn.
- Hoa thì xử lý cách sao đây? - Derek nói lúc hai người đi ra bãi đậu xe.
- Ta sẽ làm đám ma cho nó. - Nàng nói rồi quăng bó hoa ra ghế sau - Cái quan trọng là tình cảm. Tôi rất cám ơn ông về cả hoa lẫn búp bê. Búp bê rất đẹp.
- Tại tôi thấy con búp bê này giống cô ở nhiều điểm.
- Trừ quần áo, màu tóc, và nước da?
Derek cười:
- Nhưng mũi thì hệt!
Janna đưa chìa khoá xe cho Derek.
- Ông muốn cầm lái không ?
- Cô tin tưởng ở tôi đến thế cơ à?
- Sau chiếc Ferrari thì mọi thứ đều dễ.
Derek ngồi sau tay lái, nổ máy, y hỏi:
- Cô nhìn thấy nó ở St.Monritz chứ gì?
Janna gật đầu rồi ngồi vào ghế cạnh Derek.
- Hôm ấy tôi ngồi ở tiệm đợi cô cho đến nửa đêm. Cứ đinh ninh thế nào cô cũng đến. Nhưng nguyên nhân tại sao vậy?
Janna kể lại cho Derek nghe chuyện nàng đã leo qua cửa sổ và làm đủ mọi cách nhưng đều bị Genevieve ngáng trở. Vừa kể nàng vừa ngừng giữa chừng để chỉ đường cho Derek.
- Nghe cô kể tôi đoán là bà ta biết cô có hẹn với ai? - Y nhận xét.
- Tôi cũng nghĩ vậy. Tính bà Genevieve xưa nay có nghiệt ngã như vậy đâu.
- Cô có biết rõ con người bà ta không?
Janna bèn kể chuyện làm thế nào mà cô lại đến học ở trường Cao đẳng tu nghiệp này, rồi kể cả mối quan hệ thân thiết của ba người bạn gái Genevieve, Anna và Janet, họ đều thoát khỏi khu tập trung Do thái ở Vacsava, rồi cùng bị giam trong trại tập trung Miranda de Ebro và chuyện Janet hiện đang sống ở Singapore.
Derek ân cần hỏi:
- Bà Genevieve có kể cho cô nghe về những câu chuyện xảy ra trong trại tập trung Miranda de Ebro không ?
Janna lắc đầu:
- Có vẻ bà ấy muốn quên đi cái dĩ vãng khủng khiếp ấy.
Derek vẫn moi thêm:
- Còn Anna và Janet thì sao? Có kể gì không? Có miêu tả cuộc sống trong trại tập trung như thế nào chứ?
- Chỉ những nét chung chung thôi - Janna đáp, nàng ngạc nhiên sao Derek lại quan tâm đến chuyện ấy thế - Nhưng ông hỏi làm gì?
- Vì cuộc sống ở đấy khủng khiếp. Tôi cũng đã bị giam 3 năm trong một trại tù binh chiến tranh của Đức về hiểu rằng không có thứ địa ngục nào khủng khiếp hơn.
Janna hỏi:
- Trước kia ông thuộc binh chủng nào?
- Không quân. Tôi là phi công của Không lực Hoàng gia Anh, bị bắn rơi trong một phi vụ sang ném bom Đức.
- Có phải những cái sẹo kia không ?
Những cái sẹo ở cổ tay y lộ rõ khi y cầm tay lái, nhưng lúc Janna hỏi đến chúng thì Derek bất giác kéo cái cổ tay sơ mi xuống để che. Y nói:
- Tôi bị ngã vào đống sắt vụn của máy bay bị rơi. Cổ tay và cổ chân của tôi bị nát ra. Bác sĩ ở trại tù binh đã băng bó cho tôi, nhưng xương bị lệch và sau chiến tranh thì người ta phải mổ và ghép lại cho tôi..
Nàng thấy mủi lòng, nói:
- Ôi, vậy mà tôi lại đi gợi lại những chuyện đau lòng ấy.
Vừa nói chuyện họ vừa cho xe chạy theo hướng Đông bắc và lên đến một đỉnh núi, cao khoảng sáu trăm bộ.
Janna nói to:
- Bukit Timah, điểm cao nhất của đảo này.
Họ ra khỏi xe, đi bộ dạo chơi trên những con đường xuyên qua khu rừng rậm nhiệt đới cuối cùng còn sót lại ở đảo này. Xung quanh tiếng chim hót. Gió thổi từ biển lên lay động cành lá.
- Ôi phong cảnh sao mà kì diệu vậy!
Janna nói và nàng phát hiện ra bỗng nhiên giọng nàng như thì thầm.
Derek không đáp, y ngửa đầu nhìn những ngọn cây cao chót vót, nơi những mảng hoa phong lan nở thành từng chùm. Cằm y thon lại, Janna cảm thấy như người đàn ông đồng hành của nàng đang chìm vào trong mơ màng.
Lúc Derek cất bước đi sâu vào khu rừng nhiệt đới rậm rạp, nàng khoác ta y, như thể tìm được sự che chở ở cánh tay khoẻ mạnh của y. Nàng cảm thấy như đang đi trong cõi mộng và một lát nữa, mộng tan biến và nàng sẽ trở lại cuộc sống thực tế. Derek có lẽ đoán được cảm giác ấy của cô gái trẻ xinh đẹp. Y quàng tay ôm đôi vai mềm mại của Janna và dẫn nàng trở về xe. Những con khỉ vẫn gọi nhau líu ríu và nhảy nhót trên cành.Chim vẫn đập cánh, bay chuyển từ bên này sang bên kia.
Lúc họ đến bãi trống, chan hoà ánh nắng trên đỉnh núi, y khẽ hỏi:
- Cô có sao không đấy?
Janna đáp:
- Tôi vốn nhát từ thủa bé. Trong rừng tối quá, tôi thấy sợ!
- Tôi cũng vậy thôi!
- Thật không?
- Tôi cũng có cảm giác rờn rợn. Bây giờ tôi mới hiểu rừng rậm nhiệt đới là như thế nào. Nó gợi cho người ta cảm giác quá hùng vĩ và làm cho ta thấy mình nhỏ bé và yếu đuối làm sao.
- Bây giờ ta đi đâu?
- Cô đưa tôi xuống bãi biển được không?
Xe chạy trên con đường ngoằn ngoèo xuống đến chân núi và quặt ra bờ biển. Một dòng sông chảy lượn giữa hai bờ trồng dừa dày đặc. Derek đặt tay trên lưng ghế và mỗi khi hỏi nàng câu gì, lại khẽ ôm vai cô gái. Họ đi ngang qua một đám rước, nơi đây dân địa phương có lễ hội gì đấy.
- Ta đi đâu bây giờ? - Derek hỏi.
Janna dừng xe lại hỏi một người dân địa phương có áo quần sặc sỡ. Nàng hỏi chỗ cầu mới xây ở đâu. Nàng biết hôm nay người ta khánh thành một cái cầu, có khi chính đó là lý do của đám rước này chăng?
Người dân địa phương trỏ, Janna cảm ơn rồi lái xe đi tiếp. Nàng hỏi:
- Ông sẽ được xem người ta làm lễ trừ tà để không ma quỷ nào dám làm hư chiếc cầu.
- Gần đây có nơi nào có thể ăn đôi chút không?
Họ đã đến gần cầu. Cả một rừng cờ quạt, tiếng trống, tiếng kèn inh ỏi. Những cô gái Trung hoa và Malay mặc áo quần sặc sỡ. Janna nhìn thấy một người đàn ông đứng tuổi trông có vẻ giống quan chức địa phương. Nàng dừng xe và hỏi bằng tiếng địa phương. Vị quan chức trỏ và cho biết, đi thêm chừng một rặm nữa là có quán trọ.
Đây là một ngôi nhà bằng gỗ hai tầng xiêu vẹo. Tường ngày trước vốn sơn màu nhưng lâu ngày sơn bong hết nên chỉ còn trơ lần gỗ vàng khè.
Trong nhà có một cây đàn piano chạy điện và một cái quầy, nhưng không có ai hết. Janna lắc chuông mãi mới thấy một người Malay đứng tuổi mặc một cái áo rất rộng và bụng to bước ra.
Ông ta cười rất tươi, nói:
- Nếu hai ông bà cần phòng nghỉ thì chúng tôi có một căn phòng rất đẹp, trông ra ngoài biển.
Janna nói:
- Ông có đồ gì ăn được không? Chúng tôi cần ăn.
Derek chọn chiếc bàn ngoài hiên. Bà chủ ra tiếp khách hàng. Derek gọi bia.
Sau khi đã nốc cạn một cốc, gã cựu phi công người Anh khoan khoái nói:
- Tuyệt quá! Khí hậu ở đây vừa nóng vừa ẩm thành thử bức bối. Được một cốc bia này thật là dễ chịu.
Janna nói:
- Tôi cũng vậy. Hồi mới đến đây tôi cũng tưởng mình sẽ không chịu nổi khí hậu ở đây. Bây giờ dần dần quen. Vậy mà ông quen được ngay thì giỏi thật đấy. Thật ra bí quyết để chịu được nó là phải mặc áo thật rộng và uống thật nhiều nước.
Bà chủ, mái tóc đen quấn thành búi trên đầu, bưng ra món tôm hùm, thịt bò, rau tươi và một đĩa cơm đầy thành ngọn.
Trong lúc ăn, Derek kể về thời gian y lái phi cơ trong Không lực hoàng gia Anh. Y được thưởng huy chương chiến công. Chiến tranh kết thúc, y giải ngũ và mở một doanh nghiệp tên là hãng bảo hiểm Đầu tư.
Y giải thích:
- Rất nhiều người đầu tư vào các doanh nghiệp với khoản tiền trị giá gấp rưỡi tài sản dùng làm thế chấp của họ. Khi họ gặp rủi ro, công ty yêu cầu họ phải đưa nốt khoản tiền dôi ra ấy. Họ không có khả năng và gặp lúng túng. Tôi bèn nhảy vào. Làm kiểu này nhiều khi lãi rất lớn nhưng có khi rất là nguy hỉêm. Vấn đề là có nhiều vốn hoặc nếu không thì phải biết cách lấy khoản này đập vào khoản kia.Tuy vậy, nói chung là thời gian vừa qua tôi cũng kiếm được khá nhiều. Bây giờ thì tôi đủ sức tham gia đầu tư vào những công trình lớn.
- Ông có định đầu tư vào công trình của ông Wong không?
Rồi không đợi Derek trả lời nàng nói luôn:
- Tôi hỏi không phải với tư cách người giúp việc cho ông ta đâu.
- Nhưng hiện cô đang làm cho ông ta.
- Dù sao lúc này tôi cũng không hề vận động cho ông ta.
Derek im lặng một lúc lâu rồi mới nói:
- Nếu vậy, tôi xin nói thật. Vụ này của ông ta xem chừng không được sạch sẽ như lúc đầu tôi tưởng.
- Vì Janet Taylor chứ gì?
Y gật đầu:
- Nếu như bà Taylor nhất định không chịu nhượng khoảnh đất cho Wong thì ông ta khó có thể làm cho các nhà tài phiệt yên tâm mà góp vốn đầu tư. Sang đến đây tôi mới biết ông Wong đang bị dồn vào chân tường về vụ đó.
- Tôi đã cố khuyên Janet đồng ý bán khoảnh đất ấy.
- Liệu bà ta có chịu không?
- Không.
- Tại sao vậy, tôi chưa hiểu.
Janna đang nhìn đám trẻ dùng sào chống, nhảy từ thuyền này sang thuyền kia. Nàng nói:
- Bà Janet có những nguyên tắc riêng.
- Nguyên tắc gì cơ chứ? Có hoạ bà ta điên mới chống lại một người như Wong.
- Ông ta là kẻ tiêu biểu cho những gì bà Janet căm thù.
- Bà ta một là quá can đảm hai là quá ngu ngốc, bởi Wong là một người có thế lực rất lớn và ông ta không chịu để ai cản đường.
- Tôi đã nói với bà Janet nhưng không thể lay chuyển được.
- Mà thôi chuyện này có liên quan gì đến cô đâu. Cô vất vả làm gì cho mệt thân.
Derek cầm cốc bia bước tới chỗ bàn piano. Y ngồi xuống nhấn thử vài phím rồi bắt đầu đàn bản Concerto số 2 của Rachmaninov. Nhưng được một lúc y dừng lại.
- Ông đàn nữa đi, ông đàn rất hay.- Janet nói.
- Bản đó phải dùng gam đô giáng, nhưng cái đàn này không chơi đựơc gam đô giáng.
Nói xong y đứng lên, vào bếp trả tiền bà chủ nhà trọ rồi khoác tay cô gái bước ra ngoài bãi cát. Y nói:
- Bà chủ quán nói có thể đi bộ ra chỗ lễ hội.
Derek tháo giầy, buộc hai chiếc với nhau rồi vắt lên vai, đi chân trần, Janna cũng tháo dép ra, bỏ vào xắc. Họ giẫm chân lên cát ẩm. Trời đã bắt đầu về chiều. Bóng những cây dừa ngả dài trên mặt cát. Bàn chân họ để lại những vết hằn trên cát ẩm và mịn. Sau buổi trưa nóng bức, buổi chiều dịu mát làm Janna thấy sảng khoái vô cùng. Nàng thấy rõ cát ẩm và mát áp vào gan bàn chân. Sóng vỗ nhịp nhàng và nhiều lúc trào lên bờ, trùm lên bàn chân nàng.
Janna nói:
- Hồi nhỏ, ở bãi biển Jersey tôi rất thích đi kiểu này, để sóng trào lên ướt bàn chân. Ông đã sang Mỹ ngày nào chưa?
Derek đáp:
- Nhiều.
- New york?
- Cả Los Angeles nữa.
- Ông thích nơi nào nhất?
- Nếu được quyền lựa chọn thì tôi chọn London.
- Ôi, đúng là dân Anh chính cống - nàng cười vang, hất cát ẩm lên người y.
Derek cũng vốc một nắm cát định ném vào nàng. Janna bỏ chạy. Y cầm cát trong tay đuổi theo. Lúc đuổi kịp cô gái, Derek nắm cánh tay nàng và hai cặp môi chạm vào nhau. Họ hôn nhau say đắm.
Janna thì thầm:
- Em đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi, từ hôm ở thị trấn St.Moritz.
- Anh cũng vậy - Y đáp rồi áp cặp môi vào sau gáy nàng, đưa lưỡi lên dáy tai nàng.
- Đừng, người ta nhìn thấy mất - Janna thì thầm.
Derek vội buông nàng, nhìn theo ánh mắt nàng. Một con khỉ trên ngọn cây đang nhìn họ. Nó bị buộc vào một sợi dây thừng do thằng bé đứng dưới gốc cây cầm. Thằng bé đang ra lệnh cho con khỉ hái dừa ném xuống. Thấy người lạ nhìn, con khi quay đi tiếp tục hái dừa ném xuống. Một quả lăn đến cạnh chân Janna.
Derek nói:
- Tôi lại nhớ hồi lái máy bay oanh tạc sang thả bom xuống Berlin, cũng không chính xác hơn con khỉ kia.
Janna cười vang, nói:
- Ta nên tránh đi trước khi con khỉ cải tiến kĩ thuật thả bom.
Và nàng khoác tay Derek kéo đi tiếp.
Còn tiếp